Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Nhận Nhầm Bạo Quân Thành Vị Hôn Phu - Chương 39

Cập nhật lúc: 2024-10-30 16:33:35
Lượt xem: 4,202

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngồi trong xe ngựa, Dư Yểu như mất hết sức lực, mềm nhũn dựa thành xe.

Chỉ trong một thời gian ngắn, nàng trải qua đủ loại cảm xúc vui buồn lẫn lộn, nếu từ nhỏ nuôi dưỡng thể , e rằng giờ đổ bệnh .

"Cô nương, nô tỳ mang theo chút mứt quả, thích ăn nhất đó. Hôm nay còn ăn sáng, dùng một chút ạ." Lục Chi đau lòng vô cùng, vội vàng đỡ nàng dậy.

Dư Yểu uể oải lắc đầu, bây giờ nàng đến nhà ngoại, nhưng còn một việc quan trọng nhất . Sống nhờ nhà ba năm, nàng theo bản năng tin tưởng bất kỳ ai ngoài bản , dù đó là ruột thịt.

"Trước tiên tìm một tiệm ngân hàng, gửi một phần tài sản chúng mang theo đó. Sau đó, chúng hãy đến nhà ngoại."

Nghe , Lục Chi gật đầu lia lịa, tiền tài mà lão gia phu nhân để đại lão gia nhị lão gia nuốt hết, đều là nhờ cô nương nhà nàng thông minh.

Nhà họ Lâm ở kinh thành tuy là ngoại gia của cô nương, nhưng từ khi phu nhân qua đời, nhà họ Lâm đối với cô nương lạnh nhạt, thư từ qua ít ỏi, phái đến thăm hỏi càng một .

Đới bà bà một chuyện, từng riêng với Lục Chi, dường như năm đó Lâm lão thái gia và Lâm lão phu nhân đồng ý cho phu nhân gả cho lão gia, chê bai xuất thương nhân của lão gia.

, xét kỹ thì phu nhân cũng là con gái nhà quan , dung mạo xuất chúng, tài hoa hơn , nếu may mắn thì gả nhà quyền quý.

bao nhiêu năm trôi qua , phu nhân và lão gia cũng đều qua đời, Lục Chi thấy nhà họ Lâm thật nhẫn tâm, cô nương còn nhỏ, đúng là lúc cần ngoại gia che chở, mà họ lạnh lùng như thế.

Họ đến nhà họ Lâm cũng là bất đắc dĩ, thể ở Tô Châu, Trấn Quốc Công phủ từ hôn, cũng chỉ còn nhà họ Lâm là chỗ thích duy nhất thể dựa .

Vừa nghĩ đến Trấn Quốc Công phủ nhà họ Phó, Lục Chi liền mắng té tát, năm đó phu nhân cứu mạng Trấn Quốc Công phu nhân đấy, việc kết thông gia cũng là do Trấn Quốc Công phu nhân chủ động đề nghị, khi định hôn ước, lễ vật của nhà họ Dư bao giờ thiếu một nào, lúc nào cũng hậu hĩnh chu đáo.

[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Trấn Quốc công phu nhân chỉ phái vài gia bộc đến là hủy hôn, còn miệng lưỡi chua ngoa cô nương nhà bà xúi quẩy, thật đúng là lòng lang sói, đáng !

Nếu như , cũng sẽ nhận nhầm , uổng công thêm một trận đau lòng.

“Cô nương, nô tỳ và cả Lưu lén , đám Phó gia vẫn thả , chừng Phó gia thật sự chọc giận Vũ Vệ quân, tiếp theo e là sẽ họa.” Lục Chi hận hận, mong Phó gia gặp vận xui, Vũ Vệ quân còn hung dữ hơn cả Quốc công phủ nhiều.

“Ừm, chúng khi an xuống nhà ngoại tổ, sẽ đến Quốc công phủ từ hôn.” Từ khi Thế tử Trấn Quốc công, Dư Yểu liền còn hứng thú với Phó gia nữa, bọn họ là đều liên quan đến nàng.

Tuy nhiên, nàng và cha từ đầu đến cuối đều với Phó gia, cho nên hôn ước nhất định do nàng chủ động đến hủy.

Bên từ hôn luôn gánh chịu một điều tiếng.

Tuy rằng nàng thế đơn lực bạc, Phó gia thế lớn, nhưng cũng vô cớ mang tiếng .

Vừa , xe ngựa đến một tiệm ngân hàng.

Dư Yểu cẩn thận tấm biển hiệu một cái, cùng Lục Chi , dung mạo tuyệt sắc khuynh thành khiến ngừng , nhưng chưởng quầy của tiệm ngân hàng chỉ liếc mắt một cái thu hồi ánh .

Chỉ vì cách ăn mặc của nàng quá đơn giản, giống tiểu thư khuê các xuất tôn quý, mà tuổi tác cũng quá nhỏ.

“Chưởng quầy Hồ, thật trùng hợp, ngài từ Tuyền Châu trở về ?” Dư Yểu lên phía , để ý chưởng quầy xem thường , nhỏ giọng chào hỏi .

“Ơ? Tiểu nương tử họ Hồ, còn Tuyền Châu một chuyến?” Chưởng quầy tiệm ngân hàng kinh ngạc thôi, căn bản quen vị tiểu nương tử xinh quá mức .

“Ta quen một vị trưởng họ Lê, là với , chưởng quầy Hồ của Đỉnh Thịnh Ngân Hàng lâu đây Tuyền Châu thị sát, tính toán thời gian cũng nên về kinh .” Dư Yểu giải thích với , vị trưởng họ Lê trong miệng nàng chính là Lê Tùng.

Lúc ở thuyền, để hiểu rõ Kinh thành xa lạ, nàng hỏi Lê hộ vệ nhiều vấn đề, giá nhà, giá gạo, tiệm ngân hàng, tiệm vải v.v., thần kỳ là, Lê hộ vệ mà đều .

Dư Yểu tuy ít va chạm, nhưng nàng nguyện ý học cũng nguyện ý nhớ, sở dĩ chọn tiệm ngân hàng là vì Lê hộ vệ từng chưởng quầy Hồ của tiệm ngân hàng tệ, từng chuyện gì khuất tất lưng chủ.

“Lê?” Nghe họ , chưởng quầy Hồ sắc mặt nghiêm , ánh mắt Dư Yểu lập tức khách khí hơn, thu hồi vẻ xem thường, chủ động chào hỏi nàng.

Dư Yểu thuận lợi gửi đồ, từ chưởng quầy Hồ cách mua nhà cửa và hộ vệ, đó mới rời khỏi tiệm ngân hàng.

Trực giác mách bảo nàng, nhà ngoại tổ thể cũng nơi ở lâu dài, dù cũng chuẩn sẵn phương án khác.

hôm nay rõ ràng kịp mua nhà cửa, Dư Yểu xe ngựa mang theo ba cái rương lớn còn đến nhà ngoại tổ họ Lâm.

Lâm gia đời đời nghề y, lão thái gia Lâm gia hiện tại là ngự y trong cung, ở Kinh thành rộng lớn cũng coi như chút danh tiếng, cho nên khó tìm.

Khoảng nửa canh giờ , xe ngựa dừng cửa Lâm gia.

Người gác cổng Lâm gia còn đang kinh ngạc cửa cùng lúc dừng ba chiếc xe ngựa, thì thấy từ chiếc xe ngựa dẫn đầu bước một tiểu nương tử tuyệt sắc.

“Ta tên Dư Yểu, ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu ở phủ ?”

Đây là biểu cô nương nhà Tô Châu họ Dư? Ngoại tôn nữ ruột thịt của lão gia và phu nhân? Người gác cổng sững sờ một lúc mới hồn, sai nhanh chóng bẩm báo, mời Dư Yểu và những khác phủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nhan-nham-bao-quan-thanh-vi-hon-phu/chuong-39.html.]

Cũng thật trùng hợp, trong cung gần đây nhàn rỗi, lão thái gia hiện tại trực, đang ở trong phủ.

Hạc Minh viện, lão thái gia Lâm gia khó khăn lắm mới một quãng thời gian nhàn rỗi, đang nhàn nhã cùng hai ba đứa cháu nhỏ nhận dược thảo, đột nhiên hạ nhân đến báo biểu cô nương đến phủ, ông sửng sốt một chút, dược thảo trong tay rơi xuống đất.

Ông và lão thê ba con trai, chỉ một cô con gái Linh Quân yêu thương hết mực, lớn lên gả xa đến Tô Châu, mệnh bạc qua đời ba năm lẻ.

Linh Quân chỉ một đứa con gái, Yểu Nương.

Thành Tô Châu cách Kinh thành ngàn dặm xa xôi, nó đến đây?

“Là Yểu Nương ? Nhanh, đỡ dậy.” Lão phu nhân Lâm gia xong cũng kích động, đứa cháu gái ruột thịt duy nhất của con gái, bà thể nhớ nhung, chỉ là thành Tô Châu cách Kinh thành quá xa, bà căn bản thể chăm sóc .

, con dâu cả nhiều với bà, bá phụ bá mẫu của Yểu Nương thương nó, một tiếng động, ngay cả một phong thư cũng , Yểu Nương đột nhiên đến Kinh thành?

Chẳng lẽ là liên quan đến hôn sự với Trấn Quốc công phủ ?

Lão phu nhân Lâm gia đoán là như , chú ý đến sắc mặt khó coi của con dâu cả đang vội vã tới.

Trưởng tức Lâm gia là Tần thị, cũng chính là đại mẫu của Dư Yểu, từ sớm tiếp nhận quyền quản gia trong phủ, bà đối với việc Dư Yểu đột nhiên đến khỏi sinh một tia khó thích.

Nguyên nhân thích Dư Yểu hai điều. Thứ nhất đơn giản cũng rõ ràng, đều là vì Dư Yểu mất cha mất , bên cạnh em trai ruột để dựa dẫm, trong mắt xưa đây là mệnh cách chổi, mê tín một chút, mệnh cách chổi là may mắn, thể phá hoại vận thế của khác.

Nguyên nhân thứ hai thì phức tạp hơn, cũng là liên quan đến hôn sự của Dư Yểu và Thế tử Trấn Quốc công. Nhiều năm , lúc mẫu Dư Yểu cứu Trấn Quốc công phu nhân, Tần thị cũng mặt, lúc xem thường việc cô ruột gả cho một thương nhân, nhưng cô ruột vận mệnh , trong nháy mắt kết với Phó gia… Thời gian trôi qua, chồng , nhưng bà ngoài giao thiệp Trấn Quốc công phu nhân nhiều khen ngợi nữ nhi nhà họ Tuyên ý cưới con dâu, hiển nhiên, hôn ước với nhà họ Dư Trấn Quốc công phu nhân vứt đầu. Dư Yểu nếu từ hôn, mất mặt chẳng là Lâm gia bọn họ , cho nên, Tần thị càng thêm thích.

thích thế nào, cháu gái từ thành Tô Châu xa xôi đến, bà là mẫu cũng vẻ nhiệt tình chào đón.

Lúc Dư Yểu đến gần, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn quá mức bắt mắt của nàng, ánh mắt Tần thị trầm xuống, sự thích trong lòng tăng thêm một phần.

Tiểu nương tử tướng mạo như , dễ chiêu họa.

Dư Yểu chỉ một gặp mặt, đại mẫu đánh giá nàng là hồng nhan họa thủy.

“Ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu, đại mẫu, nhị mẫu, tam mẫu.” Nàng ngoan ngoãn hướng ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu hành lễ quỳ lạp xong, lượt hướng ba vị mẫu phúc vấn an.

Lễ nghi chu , cử chỉ cũng chỗ nào thể bắt bẻ.

Phát hiện vẻ kinh ngạc mặt các vị mẫu , nàng khỏi cụp mắt xuống, thì còn cảm ơn “vị hôn phu” và các lang quân cô nương nhà họ Chử, nàng lén quan sát cử chỉ, bước và phong thái của bọn họ, cũng học ít.

“Tốt, , , đứa trẻ ngoan, mau dậy.” Lão thái gia Lâm gia nhiều năm gặp ngoại tôn nữ, mấy phần giống con gái khuất, trong lòng khỏi thương tiếc, vội vàng bảo đỡ Dư Yểu dậy.

Dư Yểu dậy, nghiêm túc đánh giá ngoại tổ phụ của , thấy sự yêu thương trong mắt ông giống giả tạo, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nàng rõ, ở nhà ngoại, thái độ của ngoại tổ phụ là quan trọng nhất. Nếu ngoại tổ phụ đối với nàng lạnh nhạt, nàng quyết thể ở lâu .

Cứ thế thả lỏng tinh thần, đến khi Dư Yểu bảo mang những món quà trong rương chuẩn cho trong nhà ngoại, nàng bỗng thấy mắt tối sầm, thể mềm nhũn ngã xuống.

***

Trước tiên đến ngân hàng gửi đồ, đó mới đến nhà họ Lâm. Sau khi bái kiến Lâm thái y… thì ngất . May mà nhà họ Lâm tinh thông y thuật, chẩn đoán Dư nương tử do tâm trạng kích động, uống vài thang thuốc an thần là khỏi. Hiện giờ, Dư nương tử chắc vẫn tỉnh.

Ngoài cung Kiến Chương, Thường Bình xong báo cáo, khỏi thở dài.

Hắn vốn tưởng chuyện Dư nương tử cung là điều chắc chắn, nào ngờ thành nông nỗi .

Không cần nghĩ cũng , việc Dư nương tử ngất xỉu nhất định liên quan đến việc nàng phát hiện sự thật.

Trên mặt Thường Bình hề chút do dự, lập tức hướng đến cung Khang Lạc. Cung Khang Lạc vốn là nơi ở của Thái hậu và các Thái phi, hiện tại ở đó là lão phu nhân Chử gia, ngoại tổ mẫu của Bệ hạ.

Chuyện Bệ hạ xuất cung tiêu diệt Ninh vương là giấu lão phu nhân Chử gia, chỉ với bà rằng Bệ hạ mệt mỏi, đang tĩnh dưỡng ở cung Kiến Chương, tiếp khách.

Giờ một tháng trôi qua, Bệ hạ hồi cung, tuy sắc mặt vô cùng âm trầm, nhưng nghĩ đến lão phu nhân là duy nhất quan tâm đến bao nhiêu năm nay, vẫn đến cung Khang Lạc một chuyến.

Về phần do Chử gia kinh , Thường Bình chỉ thể âm thầm suy đoán trong lòng.

“Là Trung thị đại nhân , Bệ hạ đang ở bên trong trò chuyện với lão phu nhân.” An ma ma ở cung Khang Lạc là hầu cũ bên cạnh lão phu nhân Chử gia, thấy Thường Bình liền mỉm .

“An ma ma.” Thường Bình khẽ gật đầu với bà, thêm gì liền trực tiếp trong điện.

An ma ma theo bóng lưng , sắc mặt cứng . Tuy lão phu nhân Bệ hạ tôn trọng nhưng dù cũng danh phận Thái hậu, Thường Bình là Trung thị quan, phẩm cấp cao hơn tam phẩm, tự nhiên cần khách sáo với bà.

, bà Ngũ cô nương nhà kinh, lẽ sẽ mang đến những đổi khác biệt.

Loading...