Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Nhận Nhầm Bạo Quân Thành Vị Hôn Phu - Chương 14

Cập nhật lúc: 2024-10-28 15:43:15
Lượt xem: 5,443

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dư Yểu ngờ mới chỉ ý định may y phục, vị hôn phu mời nhiều đến như , khiến cho căn nhà vốn yên tĩnh bấy lâu nay trở nên náo nhiệt vô cùng.

Rất nhiều , hôm nay đều đến vì nàng.

Họ nâng niu những tấm vải đủ màu sắc và trang sức quý giá, những lời khen ngừng tuôn , như thể nàng là thần nữ trời .

tất cả những điều cũng khiến nàng thấy thoải mái bằng việc vị hôn phu cứ lẳng lặng đó nàng thử y phục, Dư Yểu cảm nhận ánh mắt thể bỏ qua luôn dừng , khuôn mặt trắng nõn bao lâu ửng đỏ.

còn cầm thước đo lấy đo cho nàng, nhẹ giọng khen Dư nương tử dáng cân đối, eo thon, mặc y phục lên nhất định sẽ .

Dư Yểu khẽ ừ một tiếng, nhịn liếc về phía vị hôn phu, thấy vị hôn phu đang chống cằm, đôi mắt đen sâu thẳm mang theo ý nồng đậm nàng.

Hình như thích nàng vây quanh đo đạc.

“Lang quân, xong ?” Dư Yểu vây quanh quá lâu, càng quen vị hôn phu chằm chằm như , run rẩy mở miệng nhỏ hỏi.

Đôi mắt long lanh như nước mùa thu, e lệ .

“Chưa xong.”

Tiêu thế tử chậm rãi lắc đầu, dường như vẻ lúng túng của thiếu nữ, dậy từng bước tới, ánh mắt đen tùy ý liếc , từ khay cầm lấy một cây trâm cài tóc bằng ngọc đỏ.

Dưới ánh mặt trời, màu đỏ còn rực rỡ hơn cả máu.

Hắn giơ tay lên, chậm rãi cài cây trâm mái tóc đen nhánh như mây của thiếu nữ, màu đỏ và màu đen tương phản, phía là chiếc cổ trắng nõn mềm mại.

Hắn cúi đầu chăm chú đánh giá một lượt, mới , “Xong .”

Tú nương và những khác như nước thủy triều rút , Dư Yểu đôi mắt m.ô.n.g lung về phía ngón tay thon dài buông xuống của nam nhân, đôi môi mỏng cong lên ý , cả như mê hoặc, khẽ gọi một tiếng xưng hô mà nàng cất giấu trong lòng bấy lâu.

“Vân Chương ca ca, cảm ơn .” Giọng nàng nhỏ nhẹ mềm mại, ngân nga đầu lưỡi, êm ái ngọt ngào.

So với lang quân, một tiếng Vân Chương ca ca càng thể hiện sự mật giữa nàng và vị hôn phu, mang theo sự e thẹn và ngọt ngào uyển chuyển dễ .

Chỉ trong nháy mắt, ánh mắt nam nhân liền đổi.

Ánh mắt âm trầm chằm chằm đỉnh đầu thiếu nữ, Tiêu Diễm đột nhiên lạnh một tiếng, rút cây trâm ngọc đỏ cài tóc nàng , hung hăng ném xuống đất.

Cây trâm gãy đôi, phát tiếng vang thanh thúy.

“Lần còn dám gọi như nữa, sẽ cắt lưỡi nàng.” Đôi môi mỏng áp sát bên tai nàng, giọng âm trầm mang theo lời đe dọa nồng đậm, hàn khí thấm cơ thể nàng.

[Chanh: Chỉ vì ghen ghen ghen thôi mà, nhưng đừng dọa nhỏ chứ…]

Khoảnh khắc , Dư Yểu chút nghi ngờ, chỉ cần nàng gọi thêm một tiếng nữa, vị hôn phu thật sự sẽ cắt lưỡi nàng.

Nàng mặt mày tái nhợt cây trâm gãy mặt đất, sợ hãi gật đầu lia lịa, “Không gọi nữa, gọi nữa.”

“Lang quân,  đừng giận.” Dư Yểu sai chuyện gì, nhưng sự nhạy bén bẩm sinh khiến nàng vội vàng đưa tay nắm lấy tay áo vị hôn phu.

“Nàng còn cùng đến kinh thành ?” Tiêu Diễm cúi đầu nàng, cơn giận bùng phát trong lòng vẫn tan biến.

Gọi là Phó Vân Chương, lá gan tiểu khả ái đúng là ngoài dự đoán.

Lúc , nam nhân căn bản nghĩ đến việc chính lừa gạt khác , chỉ thiếu nữ mặt chuyện khiến tức giận.

“Muốn, chứ!” Dư Yểu vội vàng gật đầu, hàng mi dày rậm ngừng run rẩy, sợ vị hôn phu vì tức giận mà bỏ rơi nàng.

Mặc dù bây giờ nàng căn bản hiểu vị hôn phu tức giận vì điều gì, chẳng lẽ thật sự chỉ vì nàng gọi là Vân Chương ca ca ? mà, cách gọi như là để bày tỏ sự yêu thích và thiết của nàng mà.

“Vậy thì ngoan ngoãn một chút, đừng chuyện khiến vui!” Hắn lạnh lùng .

Dư Yểu mắng đến mức mím chặt môi, tủi lấy lòng hứa hẹn, “Đều lang quân, lang quân gì thì là đó, dám nữa.”

Nàng quyết định nhất định sẽ vượt quá giới hạn nữa, vị hôn phu lẽ vẫn thích nàng nhiều như nàng tưởng tượng.

Hắn cho hộ vệ đưa ngân phiếu cho nàng, sắm sửa y phục và trang sức cho nàng, lẽ chỉ là giữ thể diện, nàng mất mặt .

Thiếu nữ nghĩ đến đây liền ủ rũ, cúi đầu ngoan ngoãn nghịch ngón tay, đại bá mẫu và nhị bá mẫu đến, cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên.

Nàng các bà  đến đây nhất định vì nàng.

“Lang quân thích ồn ào, sẽ để bá mẫu quấy rầy .” Dư Yểu ủ rũ cúi đầu, chán nản khỏi cửa viện, so với lúc đầu vị hôn phu gọi đến nhiều thợ thêu như , vui vẻ bao nhiêu, giờ đây khác biệt một trời một vực.

Thường Bình tiểu cô nương vẻ mặt u ám rời , chút đành lòng, bệ hạ mượn phận Phó thế tử, Dư cô nương nội tình, gọi bệ hạ là Vân Chương ca ca kỳ thực cũng chẳng gì sai.

“Bệ hạ, của Trấn Quốc công phủ đến Tô Châu, quả như ngài dự đoán, bọn họ tìm thẳng đến đây.” Nội thị lặng lẽ nhắc đến nhà họ Phó thật sự.

Tiêu Diễm mặt cảm xúc trâm cài vỡ vụn đất, hỏi: “Người ?”

“Bị giam .” Thường Bình chắc bệ hạ thẩm vấn những đó , thận trọng hỏi nên xử trí họ .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nhan-nham-bao-quan-thanh-vi-hon-phu/chuong-14.html.]

“Đã giam thì cứ giam tiếp , trẫm cái tật thích g.i.ế.c bừa bãi.” Tiêu Diễm thần sắc lạnh nhạt, những đó chỉ cần phá hỏng hứng thú của , lười động thủ lấy mạng bọn họ.

Vài tên nô bộc của Quốc công phủ mà thôi, cũng xứng ?

Chỉ cái mạng của lão già Trấn Quốc công , còn mong đợi một chút.

“Phái canh chừng, một khắc đuổi đám nhà họ Dư ồn ào ngoài.” Trong đầu chợt lóe lên gương mặt ủy khuất của thiếu nữ, khẽ khẩy một tiếng, cảm thấy bản quá đáng.

Vậy nên, hãy cho tiểu đáng thương thêm chút ngọt ngào .

Nam nhân tiếp tục mấy màu sắc, ngũ quan tuấn mỹ vô song thoáng lộ vẻ mất kiên nhẫn: “Bảo đám thợ thêu nhanh tay lên một chút.”

Hắn chinh đến Tô Châu, Ninh vương chết, thời gian chờ đợi cũng đủ .

“Thuộc hạ hiểu.” Thường Bình cung kính gật đầu, hiểu rõ hơn ai hết sự kiên nhẫn của bệ hạ ít ỏi đến mức nào, thể vì một thiếu nữ mà dừng chân hai ngày là hiếm thấy.

***

Dư Yểu ủ rũ đến chính viện của cha , thấy hai vị bá mẫu và tộc nhân nhà họ Dư, nàng miễn cưỡng hành lễ.

“Trong phủ lộn xộn, phiền hai vị bá mẫu chờ con một chút.”

Bên cạnh nàng chỉ một nha Lục Chi, sắc mặt cũng rạng rỡ như Vương thị và Đỗ thị tưởng tượng, ngược chút tiều tụy.

Vương thị và Đỗ thị liếc , trong lòng tính toán, xem thế tử cũng quá yêu thích vị cháu gái , nhưng những thợ thêu mà họ thấy bên ngoài phủ…

“Yểu nương, thế tử đối với con thật , qua hôm nay e rằng cả Tô Châu đều thế tử mời nhiều như đến may y phục, trang sức cho con.” Nhị bá mẫu Đỗ thị nhịn , lên tiếng , giọng điệu đầy ghen tị, hạt ngọc mà bà thấy trân quý đến mức nào, vải vóc càng hiếm đắt đỏ.

Dư Yểu yên lặng lắng gì, nàng nhị bá mẫu tính tham lam.

Nàng chậm chạp đáp, Đỗ thị mất hứng, thêm vài câu liền đổi giọng: “Yểu nương, bá mẫu thấy sắc mặt con , xảy chuyện gì ? Con sắp trở thành thế tử phu nhân tôn quý , ai dám chọc giận con. Chẳng lẽ thế tử gì với con?”

Đại bá mẫu Vương thị bưng chén lên, nhã nhặn uống một ngụm, mặc kệ Đỗ thị ngừng dò hỏi, bà và những tộc nhân khác của nhà họ Dư đều lạnh lùng quan sát, chờ đợi thời cơ thích hợp để lên tiếng.

Lúc Dư Yểu than thở, chính là thời điểm để họ đưa những chuẩn đến Trấn Quốc công phủ.

Cháu gái họ xa của Vương thị, thứ nữ của nhị phòng, và cháu gái ruột của một tộc lão, ba nữ tử dung mạo xinh , là “trợ thủ” chuẩn sẵn cho Dư Yểu.

Lúc Dư Yểu im lặng cũng thấy ba , nàng chỉ nhận một vị đường tỷ của nhị bá phụ, hai còn phận, nhưng từ kinh nghiệm của mấy vị đường tỷ gả , nàng cũng thể đoán mục đích bọn họ xuất hiện ở đây.

[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Các gia đình ở Tô Châu, phàm là chút quyền thế và tiền tài, đều thích sắp xếp vài nữ tử xinh bên cạnh con gái sắp xuất giá. Những nữ tử giống như  , phận cao, thường dùng để lấy lòng lang quân.

Mấy vị đường tỷ xuất giá thích Dư Yểu nàng , nhưng nàng ghét những chuyện .

“Yểu nương, bá mẫu hỏi con đó, đang quan tâm con đấy, con gì?” Đỗ thị chút sốt ruột, thầm nghĩ đại tẩu thật dạy con, tam còn sống thì tiểu cô nương hoạt bát hơn nhiều.

, con sắp rời khỏi Tô Châu , bá mẫu đều là vì cho con, gì khó khăn nhanh lên.” Vương thị cũng lên tiếng, vẻ mặt đầy từ ái.

“Không gì khó khăn, chỉ là nghĩ đến xa cha , chút buồn. Bá mẫu quan tâm con, con đều , trong lòng vô cùng cảm kích.” Dư Yểu nhỏ giọng đáp, từ đầu đến cuối nhắc đến vị hôn phu một lời.

“Hóa là vì chuyện mà buồn, chẳng ? Đường tỷ của con sẽ cùng con.” Đỗ thị thấy , vội vàng đẩy thứ nữ của .

Vương thị mắt hiệu, hai nữ tử còn cũng yểu điệu thướt tha dậy, e lệ ngượng ngùng.

“Bá mẫu, các và đường tỷ đến tặng lễ cho con ? Lang quân sẽ sớm lên đường, của hồi môn của con cũng thu dọn xong .” Dư Yểu giả vờ ngây thơ, xem trong tay bọn họ mang theo đồ gì , thấy liền mở to mắt tỏ vẻ hoang mang.

Nàng căn bản tiếp lời Đỗ thị, cũng những nữ tử đẩy , chỉ xem lễ vật, sắc mặt Vương thị cứng đờ, ánh mắt lập tức trở nên nghiêm khắc.

Đây là uy nghiêm của bà khi chủ mẫu trong phủ nhiều năm, cũng thể hiện sự cay nghiệt mà bà luôn dành cho Dư Yểu.

Vương thị quát lớn: “Yểu nương! Bá mẫu cẩn thận lựa chọn ba bọn họ cho con, là vì cho con. Con là con gái nhà họ Dư, nên giữ đúng chữ “cung thuận”, đừng học theo mẫu con Lâm thị, cái gì cũng hiểu quy củ. Sau , con ở Quốc công phủ chịu ủy khuất, còn dựa nhà họ Dư giúp đỡ.”

Cũng tại chuyện đổi quá nhanh, đại bá mẫu của Dư Yểu vẫn kịp đổi cách nhận Dư Yểu.

Mặc dù trưởng tử nhiều ngũ giờ đây phận khác xưa, bảo mẫu đối xử khách sáo một chút, nhưng Vương thị thấy Dư Yểu cúi đầu ủ rũ, vẫn coi nàng như đứa trẻ thể tùy ý sai bảo.

ghét con gái của Lâm thị.

Không ý liền dùng quy củ lễ nghi để sỉ nhục mắng mỏ, nàng cũng từng dám gì.

“Đại bá mẫu, lang quân thích yên tĩnh.” Thế nhưng, tình huống mà Vương thị tưởng tượng xảy , thiếu nữ đột nhiên dậy, bình tĩnh với bà câu .

Vương thị nhíu mày, đây là đầu tiên trong ba năm qua nàng dám cãi .

đang định mắng tiếp, Dư Yểu chậm rãi : “Đại bá mẫu, ? Lưu tri phủ chết.”

“Lang quân , kẻ nào cả gan dám mơ tưởng đến vị hôn thê của đều chết. Lưu tri phủ treo cổ cho đến chết, đại bá mẫu, treo cổ trông như thế nào ?”

“Ta .”

Dư Yểu khẽ , đôi môi hồng hào.

Loading...