Nhận Nhầm Bạo Quân Thành Vị Hôn Phu - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-10-28 15:30:47
Lượt xem: 6,098
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Người đàn ông yên lặng nàng, nụ trong mắt biến mất từ lúc nào, vẻ tĩnh lặng như một đầm sâu thấy đáy.
Khi , gương mặt vốn diễm lệ của trở nên lạnh lùng và nguy hiểm, như con rắn độc ẩn trong bụi hoa rực rỡ lộ bộ mặt thật.
Thật nực , một tiểu đáng thương sống nay c.h.ế.t mai, lừa gạt đến xoay mòng mòng chăm sóc ?
Bị như , tay Dư Yểu run, biểu cảm của vị hôn phu khiến nàng sợ hãi.
nàng luôn ghi nhớ giữa và vị hôn phu hôn ước, khác với ngoài. Mẫu sợ phụ ? Không, kể cả khi phụ tức giận nổi trận lôi đình.
Cho nên, nàng cũng nên sợ hãi, vị hôn phu là , cũng với nàng.
Cái muỗng đựng cháo thuốc trong tay tiến gần thêm chút nữa về phía môi vị hôn phu, nàng nhỏ giọng lải nhải, "Lang quân, sẽ chăm sóc thì nhất định sẽ nuốt lời. Trên thuyền gió to sóng lớn, thể hương bánh, còn nhiều bạc, gì cũng thể mua cho . Tuy tuổi còn nhỏ nhưng cũng từng cùng cha khơi, khi thuyền cách để thoải mái dễ chịu hơn một chút."
Nàng nhận lời của càng lúc càng trở nên mờ ám, cũng hiểu một thiếu nữ với một đàn ông trưởng thành rằng cho thoải mái dễ chịu sẽ khiến liên tưởng đến điều gì.
Tiêu Diễm mở môi, nụ dịu dàng trở về gương mặt .
"Tiểu khả ái, nhớ kỹ những gì nàng ." Hắn nuốt cháo thuốc xuống, nhẹ giọng .
(*Tiểu khả ái: chỉ một dễ thương, đáng yêu)
Dư Yểu ngoan ngoãn ừ một tiếng, nàng là nuốt lời, "Lang quân, còn ăn nữa ?"
Đã đút thì cũng chẳng ngại gì mấy miếng tiếp theo.
Khiến vị hôn phu vui vẻ, nàng mới thể đưa yêu cầu của .
"Cái mùi vị gì thế? Kỳ quái." Tiêu Diễm đương nhiên gật đầu, tiểu khả ái nỗ lực lấy lòng như , đương nhiên thể để nàng thất vọng.
"Đây là dược thiện, bổ dưỡng cho cơ thể. Lang quân mấy ngày nay vất vả , bồi bổ cho ." Dư Yểu nghiêm túc giải thích, bởi vì mẫu học một ít y thuật từ ngoại tổ phụ, nàng cũng một chút mẹo nhỏ về dưỡng sinh.
Nếu , ba năm chịu tang, nàng giam cầm ở nhà đại bá phụ, cũng sẽ lớn lên xinh , mắt sáng răng trắng như bây giờ.
Tuy nàng vẻ nhỏ nhắn xinh xắn nhưng cân đối, yểu điệu thướt tha.
"Cũng kha khá đấy." Tiêu Diễm nhướng mày, miễn cưỡng chịu đựng thứ mùi vị khiến thích .
"Ta còn một món quà tặng cho lang quân." Được khen, hai mắt Dư Yểu cong thành hình trăng khuyết, nàng lấy chiếc hộp gỗ đàn hương từ trong kho.
"Đây là kỳ nam hương, lang quân, lát nữa ngủ thì đốt một chút, sẽ thể nghỉ ngơi thật ." Nàng hiểu rõ vị hôn phu lắm, nhưng từ phản ứng của Thường Bình và những khác, nàng nhanh nhận một điểm quan trọng.
Vị hôn phu dường như luôn nghỉ ngơi , dễ đánh thức.
Hôm qua, hộ vệ của Trấn Quốc Công phủ canh giữ ở ngoài cửa, từ đầu đến cuối gần như phát một tiếng động nào, Thường Bình và những khác càng lộ rõ vẻ kinh ngạc khi vị hôn phu ngủ .
Dư Yểu lặng lẽ ghi nhớ những chi tiết trong lòng, mạnh dạn đoán rằng vị hôn phu ngủ ngon giấc, nên nàng mới nghĩ đến kỳ nam hương cất trong kho.
Loại hương vô cùng quý giá, chỉ vì nó hiếm mà còn vì công dụng hiếm thấy của nó.
Người thường xuyên ác mộng quấy nhiễu, khi ngủ nếu đốt một chút sẽ thể ngủ ngon cả đêm.
Tiêu Diễm cúi đầu chằm chằm chiếc hộp gỗ đàn hương đưa đến mặt , lười biếng phẩy tay, hiệu cho Thường Bình nhận lấy.
Thì , thứ mà nàng thần thần bí bí ôm lấy là đưa cho .
"Lang quân?" Quà tặng , thiếu nữ tràn đầy mong đợi, tiếp theo là thể để nàng đưa một yêu cầu nhỏ ?
nàng đoán sai, đàn ông dường như thấy tiếng gọi của nàng, Dư Yểu mím môi hết đến khác, sốt ruột đến mức suýt nữa thì dậm chân.
"Một chuyện nhỏ nhặt, cần với ." Tiêu Diễm vui vẻ thưởng thức vẻ sốt ruột mặt nàng một lúc, cuối cùng cũng chịu mở lời.
Mắt Dư Yểu sáng lên, về phía Thường Bình lưng với ánh mắt đầy hy vọng, "Ta chỉ mang theo đồ trang sức mà cha để cho , mà còn mang theo cả Lục Chi và mấy nữa."
Thường Bình mỉm gật đầu, thầm nghĩ Dư cô nương đừng chỉ mang theo mấy hầu, cho dù chuyển cả Dư gia cũng thành vấn đề.
"Thường Bình, ngươi thật là , bệnh phong hàn của ngươi khỏi ? Có thật là cần mời đại phu đến xem ?" Vừa vui vẻ, Dư Yểu nhiều.
Nàng vẫn còn lo lắng cho bệnh phong hàn của , nhận sắc mặt của vị hôn phu sa sầm xuống.
"Ồn ào!" Hắn lạnh lùng mở miệng, thiếu nữ vội vàng ngậm miệng .
***
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nhan-nham-bao-quan-thanh-vi-hon-phu/chuong-12.html.]
Sau khi trời tối, Lê Tùng mới từ Dư phủ trở về, thoang thoảng mùi m.á.u tanh.
Hắn gặp mặt của Vũ Vệ quân mặt Dư lão gia, đồng tri, thông phán Tô Châu và những khác, thậm chí còn tận nhà ngục của Vũ Vệ quân để thẩm vấn mấy tên tâm phúc của Lưu tri phủ.
Trở về, khó tránh khỏi dính chút m.á.u tanh.
"Thế nào ?" Tiêu Diễm tắm xong, từ trong phòng tắm , tóc còn ướt.
Hắn liếc Lê Tùng một cái, ghét bỏ che mũi.
Nếu trong phòng lúc đang đốt hương khói thơm, vị lang tướng Vũ Vệ quân còn vất vả thêm hai ngày đêm nữa, coi như là trừng phạt .
"Bệ hạ, khi vi thần gặp mặt Vũ Vệ quân, bọn tin tưởng ngài chính là thế tử Trấn Quốc Công." Lê Tùng cũng mang theo mùi m.á.u tanh đến yết kiến, nhưng để bệ hạ đợi càng thể tha thứ.
"Thông phán Tô Châu bí mật dâng lên mười nghìn lượng ngân phiếu, gặp mặt ngài." Hắn lấy ngân phiếu , dấu ấn đó còn mới tinh.
"Nói đến là mười nghìn lượng ngân phiếu, xem đất Giang Nam quả thực vô cùng giàu ." Tiêu Diễm lạnh một tiếng, đám quan còn dám kêu ca nghèo khổ với , một thông phán Tô Châu nho nhỏ cũng giàu như .
Hắn chậm rãi dùng khăn tay lau khô nước ở cổ, lệnh cho Lê Tùng cất ngân phiếu , "Ngày mai tìm cơ hội đưa , tuy trẫm dung mạo tuấn tú khiến tiểu khả ái vô cùng vui mừng, nhưng cũng thích ăn bám."
Lê Tùng vốn định hỏi ngân phiếu đưa cho ai, bệ hạ ăn bám, run lên, hiểu .
Hiện tại bọn họ nhiều như chỉ ở trong phủ của Dư tiểu nương tử, còn để chuẩn cơm nước cho.
Nói cách khác, chính là ăn ở …
"Vi thần hiểu ."
Lê Tùng đáp, khi lui xuống vô tình thấy khăn tay trong tay bệ hạ thêu một cụm hoa lan nhỏ.
Kỳ nam hương ngàn vàng khó đổi từng chút từng chút cháy, đàn ông bước về phía giường nhưng dường như hề ngửi thấy mùi hương.
Cái gọi là bảo vật của Dư gia trong cung từ lâu, gì lạ.
Hắn lau khô nước cổ, thẳng giường, nhắm mắt , khóe miệng nở nụ .
Rất nhanh, ngủ .
Thường Bình lặng lẽ tắt nến, canh giữ ở ngoài cửa.
***
Thế tử Trấn Quốc Công tay khiến Vũ Vệ quân kiêu ngạo ai bì nổi nhượng bộ, ngoài Lưu tri phủ bắt thêm nào khác nữa.
Thông phán Tô Châu và những khác thở phào nhẹ nhõm, sang đối xử với đại bá phụ của Dư Yểu vô cùng nhiệt tình.
Thông gia của Trấn Quốc Công phủ, mối quan hệ đủ để Dư gia hô mưa gọi gió ở vùng Giang Nam .
"Nghe hiền còn một đích nữ, và phu nhân một con trai, tuổi tác vặn tương xứng."
"Một nhà nữ trăm nhà cầu hôn, con trai của ngươi so với trưởng tử nhà vẫn kém hơn một chút. Dư lão , ngươi thấy thế nào?"
"Ta cũng một nữ nhi, hai nhi tử của Dư hiền đều kết hôn. Chất nhi Xương Hiếu tài hoa hơn , nếu thể cưới nữ nhi của , thật sự cầu còn ."
Các quan viên Tô Châu đều trúng con đường của Dư gia, sôi nổi tranh kết nối quan hệ, cách khác, kết với Dư gia cũng chính là kết với thế tử Trấn Quốc Công .
Đại bá phụ và đường của Dư Yểu nào từng trải qua cảnh tượng tâng bốc nhiệt tình như thế , trong cơn mừng như điên, họ cố gắng duy trì một chút lý trí.
"Hiện tại điều quan trọng nhất vẫn là đợi chuyện của Lưu tri phủ lắng xuống, chư vị quá khen, quá khen ."
"Thế tử lâu nữa sẽ đưa cháu gái về kinh, đến lúc đó Dư phủ chúng nhất định sẽ tổ chức tiệc rượu mời chư vị đến tham dự."
Đại bá phụ Dư Yểu vẻ đắc ý vênh váo, nào sự ơn ông nhận hôm nay nhiều bao nhiêu thì oán hận chịu ngày sẽ càng sâu đậm bấy nhiêu.
"Phụ , Thế tử bằng lòng nể mặt chúng , thể thấy ấn tượng với chúng cũng tệ. Bên phía Ngũ , chúng nhất định thể xem thường." Sau khi rời , Dư Xương Hiếu nhắc đến Dư Yểu, đường mà từng để mắt.
"Ngũ là con gái duy nhất của Tam thúc, năm đó khi Tam thúc qua đời đến phủ chúng , nhớ nàng từng dâng một nửa gia sản cho phụ ." Dư Xương Hiếu sách tệ, khả năng suy tính thiệt hơn cũng , lập tức nghĩ cách lấy lòng Dư Yểu.
Nhà họ Dư thiếu tiền, thiếu chính là con đường thăng quan tiến chức.
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Vương thị dẫn theo con gái Dư Dung tới cửa, thấy trả một nửa gia sản cho Dư Yểu, sắc mặt vô cùng khó coi.