Nhận Nhầm Bạo Quân Thành Vị Hôn Phu - Chương 117
Cập nhật lúc: 2024-11-06 12:10:03
Lượt xem: 2,131
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 117:
Lâm Phù Linh mơ màng hồ đồ trở về phủ, chỉ mang về một đống đồ ban thưởng của Thục phu nhân, mà còn ngoài ý nhận một ân điển thể ngờ tới.
Nàng phong nữ y, cần ở trong cung tiếp nhận triệu tập của các vị phu nhân mỹ nhân, Hoàng đế nàng chỉ cần đến Trường An cung bầu bạn với Thục phu nhân là .
Đặc biệt lúc Lâm Phù Linh khéo léo việc sắp xuất giá, Hoàng đế thản nhiên phẩy tay, bảo vị hôn phu Dư Thừa An của nàng đến Kinh thành định cư, bến cảng Kinh thành so với Tô Châu thành thì kém gì chứ.
Nàng nhất thời ngẩn , nhưng cũng chỉ trong nháy mắt.
Lâm Phù Linh quỳ xuống tạ ơn, trong đầu nàng hiện lên một ý nghĩ, thành với Thừa An, nàng hạ quyết tâm đến Tô Châu thành sinh sống, bây giờ Hoàng đế mở lời vàng ngọc, Thừa An vì thể đến Kinh thành sinh sống chứ?
Khi nàng trở về phủ vô tình liếc mắt đại ca và đại tẩu, Lâm Phù Linh mím môi, bỗng nhiên mỉm , mắt mày cong cong.
Vẻ mặt vô cùng vui vẻ hoan hỉ.
Trưởng tử và trưởng tức Tần thị của Lâm gia lập tức nhận gì đó khác lạ, nghiêng về phía nàng.
“Phù Linh, và đại ca như là ý gì, chẳng lẽ chuyện gì ?” Trái tim Tần thị như ngâm trong nước chua, Lâm gia y thuật truyền đời, nhưng phu quân nàng vất vả lắm mới Thái y viện quét dọn, cả đời cơ hội gặp Thiên tử và hậu phi còn khó .
Mà mà nàng mới vênh váo “khuyên bảo”, một tiểu cô nương chẳng qua chỉ chút nhan sắc, Thục phu nhân yêu thích, cung một chuyến còn Thiên tử phong nữ y!
Việc ... việc khiến nàng ghen tị chứ?
“Đại tẩu, tẩu đoán đúng , đúng là chuyện !” Lâm Phù Linh tinh nghịch ôm lấy cánh tay Lâm phu nhân, nháy mắt với Lâm thái y, “Nương, cha, hai cần lo lắng con gái gả đến Tô Châu thành xa xôi bắt nạt nữa, Hoàng đế cho phép Thừa An đến Kinh thành buôn bán. Có lời vàng ngọc của Hoàng đế, bến cảng Kinh thành nhất định sẽ khó Thừa An, thường trú ở Kinh thành, con cũng thể gặp cha và các trưởng bất cứ lúc nào!”
Con gái duy nhất cần gả xa, mà con rể cũng thể ở mí mắt mà trông nom.
Lâm thái y và Lâm phu nhân , đều thấy sự vui mừng mặt đối phương.
Đây quả thực là một chuyện trời ban, bọn họ đều vui vẻ.
“Hoàng đế thật sự là thiện giải nhân ý, cứ để Dư Thừa An mua một căn nhà gần nhà chúng là . Muội , gần đây cũng theo đến y quán học hỏi thêm, nữ y chắc là cần thiết.” Lâm Hoàng Kỳ, nhị ca của Lâm Phù Linh, tính cách đơn giản trực tiếp, lên kế hoạch Dư Thừa An nên mua một căn nhà lớn cỡ nào .
Những khác cũng thấy hợp lý, ai cũng gật đầu, chỉ trừ Tần thị mới lên tiếng.
Phu quân của Tần thị cảm thấy sống ở Kinh thành, lợi cho , Dư Thừa An tuy phận thấp một chút, nhưng Dư gia giàu cũng là chỗ dựa, cho nên cũng gật đầu phụ họa.
Còn Tần thị thì ? Gương mặt trẻ trung cứng đờ, cảm xúc trong mắt suýt chút nữa khống chế mà lộ , Lâm Phù Linh những lời chẳng lẽ đang châm chọc nàng ?
“Ở Kinh thành , nhưng Dư gia đồng ý ? Dù cũng lấy chồng theo chồng, con trai Dư gia đến Kinh thành coi như là xa quê hương... ngay cả cha cũng thể phụng dưỡng.” Tần thị gượng gạo câu cuối cùng, nàng nguyện ý một cô em chồng gả nhà giàu sang quyền quý, khi đó nhà nào cũng sẽ mở rộng cửa đón nàng, nhưng nếu cô em chồng gả thấp thường xuyên về nhà, thì thể thống gì chứ?
Chẳng lẽ căn nhà nhỏ bé của Lâm gia còn giữ một cái sân cho nàng ? Lâm Hoàng Kỳ, thứ tử của Lâm gia sắp thành , Lâm Hoàng Dược, tam tử của Lâm gia cũng cần một cái sân để lập gia đình, con cái nàng nhiều lên căn bản là đủ chỗ ở.
“Đại tẩu yên tâm, tin tưởng Thừa An, nhất định sẽ đồng ý đến Kinh thành sinh sống. Có thể một chỗ ở Kinh thành, Dư gia cũng sẽ phản đối.” Lâm Phù Linh khi suy nghĩ một hồi, tự tin tràn đầy trả lời.
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
“Vậy thì chờ tin lành của Dư gia .” Tần thị dừng một chút, cúi đầu .
Nghe vẻ nghiến răng nghiến lợi.
Lâm phu nhân khẽ nhíu mày, như vô tình nhắc đến bộ kim châm gia truyền trong nhà, “Phù Linh phong nữ y, bộ kim đưa cho con bé là thích hợp nhất.”
“Ừ, cũng , còn một phương thuốc dưỡng sinh, ngày mai sẽ tìm xem.” Lâm thái y lập tức đáp ứng, căn bản phát hiện sắc mặt trưởng tử cũng trở nên khác lạ.
“Cảm ơn cha!” Lâm Phù Linh ngờ còn nhận bảo vật gia truyền, mắt sáng lên, vui vẻ sẽ cho Lâm thái y và Lâm phu nhân món sữa hoa hồng da ngọt ngào.
“Cái , , bánh trôi mè đen cũng ngon, và tam cũng thích.” Lâm Hoàng Kỳ lấy lòng thêm một câu, trong nhà chỉ tóc Lâm Phù Linh là dày đen, ăn mè đen cho tóc.
“Đều !” Lâm Phù Linh ngày thường thích nghiên cứu đồ ăn thuốc bổ, hào phóng đồng ý hết.
Nàng nghĩ kỹ , nếu Thục phu nhân triệu nàng cung, nàng sẽ mang những món điểm tâm thuốc bổ .
Biết Tín vương điện hạ cũng thích ăn.
Nghĩ là , Lâm Phù Linh bao giờ là do dự, quả nhiên ba ngày , nàng mang theo nhiều đồ ăn thuốc bổ, cẩn thận rõ công dụng của chúng.
Trường An cung đương nhiên là vô cùng hài lòng, Thục phu nhân thưởng cho nàng một đống châu báu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nhan-nham-bao-quan-thanh-vi-hon-phu/chuong-117.html.]
Sau đó, những phương thuốc dưỡng sinh khi viện thủ Thái y viện thử nghiệm ngoài ý nổi tiếng, chỉ trong cung dùng, mà những nhà điều kiện bên ngoài cung cũng coi là bảo bối.
Xem hiệu quả là tệ, bởi vì dùng riêng ngày càng nhiều, Lâm Phù Linh nổi tiếng, danh tiếng nữ y dần dần vang xa.
Bên , Dư Thừa An khi nhận thư từ Kinh thành, lập tức gặp cha , còn mời thất thúc thiết nhất đến nhà, với bọn họ rằng chuẩn đến Kinh thành sinh sống lâu dài.
“Việc buôn bán ở Tô Châu thành cha và các là đủ , khi thành thể gây dựng sự nghiệp ở Kinh thành, đối với gia tộc và gia đình đều lợi chứ hại.” Dư Thừa An là một thanh niên chủ kiến, sớm hai vị trưởng coi trọng lợi ích, sớm muộn gì giữa bọn họ cũng sẽ một trận tranh giành gia nghiệp, đến Kinh thành xa xôi một là thể tránh khỏi tranh chấp, hai là thể để Phù Linh yên tâm, còn gì hơn.
Đợi đến khi gây dựng sự nghiệp, đón cha đến Kinh thành ở một thời gian, cũng thể tận hiếu.
“Dư gia kinh doanh ở Tô Châu thành mấy đời nay là định nhất, con hà tất chạy đến Kinh thành, nơi rồng bay hổ rình, thế gia san sát như rừng , cẩn thận gặm đến xương cốt còn a!” Thất thúc lo lắng, khuyên Dư Thừa An từ bỏ ý định. Ông rõ ràng địa vị của thương nhân rốt cuộc thấp đến mức nào, tha hương cầu thực là một lựa chọn .
Dư Thừa An liếc vẻ mặt do dự của cha , lập tức tin tức vị hôn thê Phù Linh Thiên tử phong nữ y, “Hoàng đế đích con buôn bán ở Kinh thành thua kém gì Tô Châu thành, tầng quan hệ thì ai dám khó . Cha, thất thúc, cơ hội ngàn năm một, thể bỏ lỡ chứ?”
“Thì là nguyên nhân của Hoàng đế! Không hổ danh, con dâu tương lai nhất định thể rạng danh gia tộc a.” Cha Dư Thừa An ánh mắt sáng rực, hưng phấn đến mức râu mép cũng dựng lên, thương nhân giỏi nắm bắt thời cơ, nhanh quyết định cho Dư Thừa An đến Kinh thành thành .
“Như , con hãy dẫn theo vài lên Kinh thành mua một tòa nhà , chọn loại bốn năm gian cho rộng rãi, vài ngày và con cũng sẽ lên đó, còn họ hàng thích trong tộc, đều mời đến giúp con chuẩn hôn sự. Sính lễ cho nhà họ Lâm nhất định đủ đầy, thể để mất mặt mũi.” Lâm lão gia thao thao bất tuyệt, để ý sắc mặt khó coi của hai con trai khác bên cạnh.
Một tòa nhà ở Kinh thành cũng đến cả vạn lượng bạc, còn bốn năm gian , tốn bao nhiêu bạc chứ? Sau đó còn chuẩn sính lễ long trọng cho nhà họ Lâm, lặt vặt hết thảy cũng đến mười mấy vạn lượng.
Tam nhiều như , phần của bọn họ chẳng sẽ ít ?
Đáng tiếc, Lâm lão gia và Lâm phu nhân chìm đắm trong vui mừng, hề nghĩ đến điểm . Thất thúc trong tộc thì phát hiện , nhưng ông cũng gì.
…
Hai tháng , ngày lành tháng , Dư Thừa An và Lâm Phù Linh thành hôn trong một ngôi nhà mới ở Kinh thành.
Hôm đó, Tín vương điện hạ trong cung lén ngoài, ban thưởng cho Lâm Phù Linh một xe hoa tươi đang nở rộ.
Tuy Thục phu nhân đến tận nơi, nhưng cũng nhờ mang đến lễ mừng của Trường An cung, một đôi ngọc như ý tinh xảo và một chiếc ngọc bội màu xanh, chúc đôi phu thê vạn sự như ý, cuộc sống viên mãn.
Quả thật đúng như bà mong , khi thành hôn, mỗi ngày Dư Thừa An và Lâm Phù Linh đều ở bên với nụ và tình ý nồng nàn.
Dư Thừa An ăn phát đạt, chỉ thành lập một đội thuyền buôn hùng hậu, mà còn liên tiếp mở thêm mấy cửa hàng ở Kinh thành, thể là tiền như nước.
Lâm Phù Linh lo lắng chuyện lấy chồng xa, thể ở gần cha , chịu cảnh nhàn rỗi buồn chán, nàng chuyên tâm nghiên cứu y thuật dưỡng sinh, nổi tiếng ở Kinh thành, cuộc sống cũng trôi qua viên mãn.
Sau đó, họ sinh một cô con gái xinh xắn đáng yêu, đặt tên là Dư Yểu.
Lấy ý nghĩa từ “yểu điệu thục nữ” trong Kinh Thi.
Ngày con gái Dư Yểu chào đời, nhà họ Dư liên tiếp xuất hiện những điều kỳ lạ, theo lời Đới bà bà của nhà họ Dư kể , bà ngửi thấy một mùi thuốc thơm ngát thanh khiết, khiến lòng vui vẻ vô cùng.
Tín vương điện hạ, lúc là một thiếu niên tuấn tú, cũng chắc như đinh đóng cột rằng hoa trong nhà họ Dư nở rộ hơn hẳn.
“Sao thần kỳ như chứ.” Mỗi thấy những lời , Lâm Phù Linh đều lắc đầu , nàng ôm đứa bé bọc trong tã lót màu hồng trong lòng, chỉ mong con gái thể bình an vui vẻ lớn lên.
“Yểu nương sinh mở mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng, là đứa bé xinh nhất thiên hạ, nhất định sẽ phúc khí đầy nhà.” Dư Thừa An yêu con gái như mạng, ánh mắt con gái nỡ rời .
Không vì , họ luôn cảm giác như kiếp một mối quan hệ tình khó dứt với đứa con gái nhỏ .
“... Thừa lang, đừng khơi nhiều nữa ? Thiếp sợ Yểu nương gặp cha sẽ .” Lâm Phù Linh khi sinh con gái thì tâm địa càng thêm mềm yếu, nàng một câu chuyện thương nhân khơi gặp nạn ở Trường An cung, mỗi ôm con gái trong lòng đều thể yên .
“Được, sẽ cố gắng ở bên cạnh hai con, đợi Yểu nương lớn hơn một chút nữa thì giao đội thuyền cho khác quản lý.” Dư Thừa An sự bất an của thê tử, cộng thêm việc nỡ xa đứa con gái nhỏ như ngọc, chút do dự liền giảm bớt khơi.
Hắn nghĩ, đợi đến khi con gái mười tuổi, thể giao đội thuyền cho khác.
Con gái học cầm kỳ thi họa, pha , ném tên, chơi cờ... , còn mời một nữ tú tài đến dạy con gái sách, mặt đều thể lơ là.
“Còn dạy Yểu nương y thuật nữa, kim châm gia truyền của nhà họ Lâm cũng để cho con bé.” Con gái tuy còn nhỏ xíu, nhưng Lâm Phù Linh cũng hào hứng chuẩn dạy con gái y thuật.
Hai họ đang chuyện, bỗng nhiên một nha bẩm báo, Tín vương điện hạ đến, gặp tiểu thư nhỏ.
“Từ khi Yểu nương chào đời, ngày nào ngài cũng đến...”
Lâm Phù Linh và phu quân ngọt ngào đau đầu .