Nhận Nhầm Bạo Quân Thành Vị Hôn Phu - Chương 111
Cập nhật lúc: 2024-11-06 10:54:26
Lượt xem: 2,181
Phương thuốc mà mẫu thân Dư Yểu để lại quả thật có hiệu quả kỳ diệu. Sau khi dùng phương thuốc này, các triệu chứng ốm nghén của Dư Yểu dần dần biến mất.
Không chỉ vậy, phụ nữ mang thai thường xuất hiện tình trạng phù nề, mất ngủ khi thai kỳ lớn dần, tinh thần cũng không được tốt, nhưng Dư Yểu lại không như vậy.
Mang thai đến tháng thứ bảy, nàng trông càng thêm nhu mì, khuôn mặt và cằm đầy đặn hơn, làn da trắng nõn ửng hồng, giấc ngủ mỗi ngày cũng rất ngon.
Các thái y trong Thái Y Viện đều cảm thấy khó tin. Viện thủ đã lớn tuổi, ấp úng rồi xin nàng phương thuốc đó.
"Mẫu thân của con vốn thông minh, Yểu nương cũng rất có thiên phú." Lâm Thái y, Ngoại tổ phụ của Dư Yểu, biết được hành động của Viện thủ, không khỏi cảm thán, nói với Dư Yểu.
"Ngoại tổ phụ, người đừng khen con nữa. Ngoại tổ mẫu gần đây sức khỏe đã khá hơn chưa ạ?" Dư Yểu vừa gặp ngoại tổ phụ, liền hỏi thăm Lâm lão phu nhân, từ đầu xuân đã luôn mệt mỏi.
"Uống vài thang thuốc, hiện tại đã khá hơn nhiều rồi. Nhân sâm con sai người đưa tới có dược hiệu rất tốt, bà ấy đã có sức để đánh ta rồi."
Lâm Thái y vừa nói, Dư Yểu liền cười tít mắt.
"Ngoại tổ phụ, người và ngoại tổ mẫu đều phải khỏe mạnh. Đến lúc tiểu công chúa chào đời, còn cần người và Thất gia gia tắm ba ngày cho nó, rồi đầy tháng, trăm ngày, thôi nôi... đều không thể thiếu người." Nàng vừa bẻ ngón tay tính toán ngày sinh của tiểu công chúa, vừa chợt phát hiện ra một điều kinh hỷ.
Tiểu công chúa trong bụng nàng rất có thể sẽ chào đời vào đúng ngày Thiên Tứ tiết!
Đôi mắt nàng sáng long lanh, nhưng lại ngại ngùng không dám biểu lộ trước mặt Ngoại tổ phụ rằng mình đã thân mật với lang quân ở Tô Châu thành, nên chỉ giả vờ cúi đầu nhìn chiếc vòng tay trên cổ tay.
"Tộc nhân nhà họ Dư sắp đến Kinh thành rồi sao? Yểu nương, con là đứa trẻ ngoan, chuyện nửa năm trước, nếu họ biết điều thì sẽ không nhắc đến." Lâm Thái y vuốt râu, thản nhiên nói đến cái c.h.ế.t của đại bá phụ và đại bá mẫu Dư Yểu.
Chuyện này là bước đầu tiên để Dư Yểu thực sự trở thành Hoàng hậu. Sau đó, không chỉ các vị Ngự sử muốn đàn hặc nàng đều im bặt, mà những lời bàn tán bên ngoài về thân phận con gái thương nhân mồ côi của nàng cũng lập tức biến mất.
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Dư Yểu đã dùng m.á.u của họ để thiết lập uy nghiêm, khiến thế nhân kính sợ nàng. Nhưng đồng thời, trong đó cũng tồn tại một số mối nguy hiểm tiềm ẩn, ví dụ như tộc nhân nhà họ Dư.
Thời bấy giờ, gia tộc vẫn là nơi con người bám rễ, không ai có thể tách rời.
Khi rời khỏi Tô Châu thành, Dư Yểu đã không lựa chọn hoàn toàn xé rách mặt với đường huynh, chính là vì hiểu rõ đạo lý này. Không lâu sau khi biết mình mang thai, nàng cũng đã tự tay viết một bức thư, gửi đến Thất gia gia ở Tô Châu thành, mời ông và tộc nhân đến Kinh thành.
"Con biết, Ngoại tổ phụ. Thất gia gia rất sáng suốt, có ông ấy ở đó sẽ không có vấn đề gì." Dư Yểu rất yên tâm, năm đó khi nàng yếu đuối nhất, Thất gia gia đã bằng lòng âm thầm giúp đỡ nàng. Bây giờ nàng đã trở nên mạnh mẽ, việc xử lý đại bá phụ cũng là có lý có cứ, nàng tin Thất gia gia sẽ không trách nàng.
"Ừm, con tự biết rõ là tốt rồi."
...
Thất gia gia và tộc nhân vào Kinh, Dư Yểu đương nhiên phải gặp họ trước.
Trong cung quy củ quá nhiều, nàng sợ họ câu nệ, nên chọn gặp họ ở ngoài cung.
Nhưng khi thực sự gặp mặt, Dư Yểu nhìn thấy Thất gia gia già đi nhiều, ánh mắt ông nhìn nàng có chút chua xót, lại có chút thương xót, cảm giác hèn mọn đã lâu lại như dây leo phủ kín trái tim nàng.
Nàng đến Kinh thành chưa đầy một năm, người và vật nơi đây thật ra vẫn chưa quen thuộc với nàng, không hiểu quá khứ của nàng, không biết nàng đã sống những ngày tháng như thế nào ở Tô Châu thành.
Nhưng mỗi người trong tộc họ Dư đều biết rõ nàng đích thực là một con cá nhỏ ở Tô Châu thành. Chính vì biết rõ nên càng hiểu con cá nhỏ muốn nhảy vọt thành phượng hoàng khó khăn đến nhường nào, phi thường đến mức nào.
Giai cấp giống như vực sâu ngăn cách, làm sao có thể dễ dàng vượt qua? Nhà họ Dư giàu có không sai, nhưng đến Kinh thành cũng chỉ là một thương hộ. Xưa kia, đại cữu mẫu có thể coi thường gia thế nhà mẹ đẻ của nàng, các cữu cữu của nàng cũng bất mãn với việc mẫu thân gả vào nhà họ Dư.
Thất gia gia thương xót nàng, là bởi vì ông cảm thấy vị Hoàng hậu xuất thân thấp hèn đầu tiên trong trăm năm này, cuộc sống trong cung chắc hẳn là nơm nớp lo sợ, như đi trên băng mỏng. Đường huynh phạm lỗi thì phải trừng phạt trước, sợ liên lụy đến bản thân nàng...
Không chỉ ông, mà ngay cả tộc nhân nhà họ Dư cũng nghĩ như vậy. Trong mắt họ, Dư Yểu g.i.ế.c c.h.ế.t đại bá phụ, đại bá mẫu là bị "ép buộc".
Tiểu Yểu nương ngày xưa ngoan ngoãn nghe lời biết bao, lại thiện lương, bị bắt nạt nhiều lắm cũng chỉ tủi thân cười trừ, nàng có thể g.i.ế.c người sao? Tộc nhân nhà họ Dư đều không tin, tuy rằng cặp bá phụ bá mẫu tham lam kia đã sợ đến mức nằm liệt giường, ngay cả cửa cũng không dám ra.
Đây là một hiểu lầm, nhưng Dư Yểu không thể giải thích, nói nhiều sẽ khó tránh khỏi việc lôi kéo quá khứ.
Nàng không thể nói với Thất gia gia rằng nàng không vô hại và thuần khiết như vẻ bề ngoài. Trước đây, những tâm cơ nhỏ bé mà nàng bày ra đều rất kín đáo. Việc nàng đau buồn quá độ ngất xỉu bên cạnh Thất gia gia trong tang lễ của cha mẹ cũng là cố ý, chính là để Thất gia gia thương xót nàng, giúp nàng giữ lại gia sản.
Tâm trạng Dư Yểu bỗng chùng xuống, nàng mím môi, muốn lớn tiếng nói với Thất gia gia và mỗi tộc nhân trước mặt rằng, nàng không đáng thương và yếu đuối như họ nghĩ, nàng làm Hoàng hậu rất tốt.
Nàng gom hết can đảm cả đời, là có thể sánh vai cùng lang quân mà nàng yêu thương.
Lang quân tuy là Thiên tử tôn quý nhất thiên hạ, nhưng chàng cũng có lúc cô đơn, có khoảnh khắc sợ hãi, chàng sẽ giống như một đứa trẻ vô lý, cũng sẽ điên cuồng ra tay c.h.é.m đầu người khác.
Cô đơn thì nàng bầu bạn, sợ hãi thì nàng an ủi, vô lý thì nàng nguyện ý cho chàng sự nuông chiều bao dung, điên cuồng mất lý trí thì nàng có thể thức tỉnh chàng, giúp chàng tỉnh táo lại.
Dư Yểu đã mất rất nhiều thời gian để hiểu rằng nàng rất quan trọng đối với chàng, là không thể thay thế. Tóc của nàng và chàng đã được buộc vào nhau, trong bụng nàng đang mang giọt m.á.u của chàng, bọn họ là người thân thiết nhất.
Tương tự như vậy, chàng là người đầu tiên đưa nàng rời khỏi Tô Châu thành, nguyện ý bảo vệ nàng, phá vỡ giới hạn vì nàng, nổi giận với các triều thần vì nàng, thỉnh thoảng lại uy h.i.ế.p nàng nhưng lại đưa nàng lên vị trí duy nhất bên cạnh mình, dạy nàng sử dụng quyền lực tối cao.
Cho nên, với tư cách là tộc nhân quen thuộc, Dư Yểu hy vọng họ đừng hiểu lầm rằng con cá nhỏ này sống rất khó khăn bên cạnh chân long.
Nhưng nàng còn chưa kịp nói ra lời, thì ngoài cửa đã vang lên tiếng ồn ào.
Dư Yểu thấy quản gia già bên cạnh Thất gia gia chạy đến vẻ mặt bối rối, run rẩy nói với họ rằng, bên ngoài có rất nhiều nha dịch.
Vì quản gia già ở Tô Châu thành đã lâu, nên căn bản không nhận ra những nha dịch trong miệng ông ta thực chất là quan lại của Thiếu Phủ.
"Yểu nương, đây là chuyện gì vậy?" Tộc nhân nhà họ Dư đều trở nên hoảng sợ. Không còn cách nào khác, khi nghe thấy nha dịch, điều hiện ra trong đầu họ trước tiên luôn là những ký ức không tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhan-nham-bao-quan-thanh-vi-hon-phu/chuong-111.html.]
Chờ đến khi Thất gia gia của Dư Yểu quát lên một tiếng, họ mới nhận ra không cần phải giống như trước nữa. Cho dù căn cơ nông cạn, thì Ngũ cô nương trong tộc họ cũng đã trở thành Hoàng hậu rồi.
"Để bọn họ vào gặp cô." Dư Yểu gật đầu với Hỉ Thước bên cạnh, ngoài sự ngạc nhiên và hoang mang, không có biểu cảm nào khác.
Sợ hãi ư? Nàng đã không còn và cũng không cần nữa rồi.
Quan lại từ Thiếu Phủ nhanh chóng hành lễ cung kính với Dư Yểu, nói rõ mục đích đến: "Điện hạ, thần đẳng hôm nay đến đây là phụng ý của Bệ hạ, để giúp đỡ tộc nhân của người chuyển nhà. Định Hải công phủ đã được thu xếp ổn thỏa, tộc nhân của Điện hạ nên chuyển đến đó."
Định Hải công phủ? Dư Yểu ngẩn người, nàng không hề biết còn có một phủ đệ như vậy.
Chắc chắn là Lang quân, nhất định là chàng sai người giấu nàng.
"...Phủ đệ được xây dựng từ khi nào?" Giọng nói của Dư Yểu có chút nhỏ nhẹ, mang theo vài phần cảm xúc khó hiểu.
"Ngay từ khi Điện hạ tu sửa Trường An cung, Bệ hạ đã hạ chỉ. Định Hải công phủ cũng đã hoàn thành được vài tháng, chỉ là trước đó vì Dư thị không có ai nên vẫn bỏ trống." Quan lại Thiếu Phủ giải thích cặn kẽ, tuy Định Hải Công và Quốc công phu nhân đã không còn, nhưng phủ đệ vẫn có thể để tộc nhân Dư thị cư ngụ.
"Vậy, chúng ta phải chuyển đến Quốc công phủ sao? Định Hải công phủ, chắc hẳn rất khí thế."
"Bệ hạ còn cho người tu sửa Quốc công phủ, nhất định là vì Yểu nương..."
"Yểu nương nhìn chỗ nào giống nữ tử đang mang thai, chỗ nào cũng đẹp hơn trước nhiều, ban đầu ta còn không dám nhận, nàng ấy ở trong cung chắc chắn sống rất tốt!"
"Đúng vậy, đúng vậy."
Vừa nghe là chuyện vui, những tộc nhân Dư gia cũng không còn căng thẳng như trước, bắt đầu nhỏ giọng bàn tán. Nghe những lời này, Dư Yểu thở dài một hơi thật sâu.
Ngay sau đó, khóe mắt nàng hơi ươn ướt. Kỳ thực, có vài lời không cần nàng giải thích cũng có thể được người ta nhìn thấy và thấu hiểu.
Chỉ cần, nàng được yêu thương.
"Thất gia gia, để họ chuyển đồ đi thôi, con cũng chưa từng đến Định Hải công phủ." Dư Yểu nhìn thấy ánh mắt thương xót của Thất gia gia, người luôn yêu thương nàng nhất, đã hóa thành sự an ủi, hai má nàng như nở ra hai đóa hoa nhỏ, e lệ và mãn nguyện.
Nàng nói với Thất gia gia như vậy, lão nhân không chút do dự liền đồng ý.
Một đoàn người hớn hở hướng tới Định Hải công phủ mới xây, dáng vẻ hùng hậu khiến những người xung quanh kinh ngạc.
Ngôi nhà mà Dư gia tạm thời cư trú là sau khi nói tốt nói xấu, thêm ba phần bạc mới mua được từ tay một vị quan sắp cáo lão về quê, dù sao Dư Yểu đã trở thành Hoàng hậu, bọn họ cũng không thể quá mất mặt.
Hôm trước vừa mới dọn vào, các gia đình quan lại xung quanh nghe nói bọn họ là thương nhân đến từ Tô Châu thành, thái độ khinh miệt, thậm chí có kẻ quá khích còn chỉ cây dâu mắng cây hòe.
Những chuyện này, Thất gia gia của Dư Yểu đều đè nén tộc nhân nhẫn nhịn.
Có thể nói, trước kia có bao nhiêu cẩn thận chịu đựng, bây giờ khi chuyển đi bọn họ liền có bấy nhiêu vui mừng phấn khởi.
"Nơi này chỉ là tạm thời dừng chân, trong tay có chút bạc liền mua lại, chỉ đợi Quốc công phủ sửa xong rồi chuyển vào ở. À, ngươi hỏi chúng ta là người phương nào, cũng không qua lại nhiều, nói ra cũng vô dụng."
Âm thầm mỉa mai những người hàng xóm đến bắt chuyện, một đoàn người Dư gia long trọng chuyển từ ngôi nhà mới mua vào Quốc công phủ.
Định Hải công phủ cách nơi này một đoạn đường, Dư Yểu để Thất gia gia ngồi vào trong xe ngựa của mình.
"Việc g.i.ế.c Đại bá phụ và Đại bá mẫu là do con tự quyết định, bọn họ muốn uy h.i.ế.p con, đòi tước vị của cha mẹ, còn muốn con... muốn con sau này dâng hết những thứ họ cần cho họ, con không thích."
Dư Yểu thành thật nói ra lý do mình g.i.ế.c người, không liên quan gì đến Ngự sử.
"Công việc trong cung đều do con quyết định, con còn có một tiệm hương liệu ở ngoài cung."
Nàng còn nói ngôi vị Hoàng hậu của mình rất vững chắc, bên ngoài cung cũng có đường lui.
"Tiểu Yểu nương đã trở nên giống hệt cha con rồi, độc lập tự chủ, tốt, thật tốt." Thất gia gia nghe nàng nói xong, trầm mặc một lúc, sau đó nhắc đến phong thái năm xưa của cha nàng.
Dư Yểu và cha nàng giống nhau như đúc, không cần người khác lo lắng, ngược lại nàng còn có thể trở thành chỗ dựa cho người khác.
Chấp nhận lời khen của Thất gia gia, trong lòng Dư Yểu như trút được gánh nặng, những dây leo quấn quanh cũng co lại biến mất trong nháy mắt.
"Trước kia con không gửi thư về, chúng ta cũng là sau khi con thành hôn mới biết... Sính lễ trước kia chắc chắn không đủ, ta đã bàn bạc với những người khác rồi. Một nửa số đồ là mang đến cho con, Yểu nương, con cứ nhận lấy."
"Thất gia gia, con không thiếu."
"Con không cần thì để dành cho đứa nhỏ trong bụng."
"Được rồi, được rồi."
...
Khoảng nửa canh giờ sau, xe ngựa dừng lại, Dư Yểu vừa nhìn liền thấy nam tử mặc huyền y, đội mũ cao ở phía xa.
Chàng giống như bậc đế vương trời sinh, tôn quý, hoa lệ, khiến người ta không thể rời mắt.
"Thất gia gia, người xem, đó chính là phu quân mà con gả cho." Khi chàng cũng nhìn lại, Dư Yểu rốt cuộc cũng đường hoàng nói ra câu này.
Không phải là Thế tử Trấn quốc công ở Tô Châu thành năm xưa, cũng không phải là Thiên tử hiện giờ, mà chỉ là phu quân của Dư Yểu nàng.
Cùng lúc đó, dường như cảm nhận được tâm trạng kích động của nàng, tiểu công chúa trong bụng nàng vốn luôn không có động tĩnh cũng nhẹ nhàng đá nàng một cái.