Nhận Nhầm Bạo Quân Thành Vị Hôn Phu - Chương 101
Cập nhật lúc: 2024-11-05 15:17:03
Lượt xem: 2,402
“Ngươi và mẫu hậu của trẫm giống nhau như vậy, cho nên trẫm ban cho ngươi đặc ân này, để biểu muội tự mình lựa chọn.”
“ Chử gia đạp lên t.h.i t.h.ể của bà ấy để có được nhiều năm an bình và vinh quang như vậy, sống tốt biết bao, mỗi lần nghĩ đến trẫm đều hâm mộ không thôi. Thế nhưng, các ngươi cũng quá không hiểu chuyện rồi, nhìn xem, những năm nay lại gây ra bao nhiêu tội ác? Trẫm vẫn luôn nghĩ đến tình thân huyết thống, cố nén không truy cứu, khiến lòng các triều thần lạnh lẽo cũng không muốn lật lại chuyện cũ.”
“Mấy ngày nay biểu huynh lại gây ra sai lầm, bức tử Chu Thượng thư, Chu Thượng thư đức cao vọng trọng trong triều, lần này ngay cả trẫm cũng không thể nào áp chế được những lời bàn tán xôn xao.”
“Cho nên, trẫm nghĩ tới nghĩ lui, chỉ còn lại một cách duy nhất. Hoặc là công bằng xử lý Chử gia, xử lý từng cái một những tấu chương đàn hặc của các triều thần những năm qua; hoặc là phải đẩy biểu huynh ra, dùng cái c.h.ế.t của hắn để kết thúc vở kịch này.”
“Biểu muội, ngươi nghĩ kỹ chưa? Một bên là gia tộc và tương lai của chính ngươi, một bên là huynh trưởng mà ngươi kính yêu.”
Tiêu Diễm vừa cười vừa không cười đặt hai con đường trước mặt Chử Tâm Nguyệt, giống như người phụ nữ năm đó cũng phải đối mặt với lựa chọn tương tự. Chỉ là, hắn vẫn khoan dung hơn nhiều, dồn ép nhiều đau khổ lên Chử Văn Tiên hơn là Chử Tâm Nguyệt.
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Nỗi đau của người phụ nữ đó, hắn chia cho Chử Văn Tiên, sau đó quyền lựa chọn của người phụ nữ đó, hắn trao cho Chử Tâm Nguyệt có dung mạo giống nàng.
Đều là người Chử gia, đều từng ăn thịt uống m.á.u của hắn, đều không thể trốn thoát khỏi kết cục bị hắn đùa bỡn, phán xét vào ngày này.
Máu của Tiêu Diễm sôi sục hưng phấn, ánh mắt hắn vẫn không nhìn nữ tử đang quỳ, mà xuyên qua một tầng bình phong nhìn chằm chằm bóng người im lặng đứng đó.
Chu Thượng thư vốn bệnh đến chỉ còn một hơi thở, đột nhiên qua đời, người c.h.ế.t như đèn tắt, những môn sinh cố cựu tụ tập bên cạnh ông ta cũng mất phương hướng, vội vàng tản đi, toàn bộ bị Vũ Vệ Quân bắt giữ.
Chứng cứ cũng nhanh chóng được tìm thấy, thân là người phụ trách, Chử phó tướng của Vũ Vệ Quân đương nhiên phải vào cung bẩm báo mọi chuyện cho Tiêu Diễm biết.
Nhưng đế hậu mới thành hôn không lâu, tình cảm sâu đậm, không dễ dàng tách rời. Tiêu Diễm phải cùng tiểu yêu hậu của hắn gặp các vị Thượng cung, chỉ có thể để Chử phó tướng chờ ở một bên.
Sau đó, Chử Tâm Nguyệt cũng bước vào cung điện này.
Tiêu Diễm đã quyết định chấm dứt vở kịch này, nói thật, trong lòng hắn cũng quả thực có chút chán ghét rồi.
Người Chử gia thì tính là gì chứ, bọn họ không xứng để hắn hao tâm tổn sức thêm nữa.
Hôm nay, trước khi Chử Tâm Nguyệt và Chử Văn Tiên bước ra khỏi cửa cung, quyết định kết cục của Chử gia, thánh chỉ phong ngoại tổ mẫu làm Phụ Quốc phu nhân sẽ được tuyên đọc ở Khang Ninh cung, bất kể ngoại tổ mẫu có nhận hay không.
Hắn ôm chặt tiểu khả ái trong lòng, rất hưởng thụ cùng nàng thưởng thức vở kịch này.
Nhưng mà, Dư Yểu không hiểu lắm thú vui trong đó, nàng căng chặt khuôn mặt nhỏ nhắn, vẫn cố gắng vươn đầu nhìn phản ứng của ngũ tiểu thư Chử gia.
Nàng ta sẽ lựa chọn như thế nào đây?
Chử Tâm Nguyệt không biết huynh trưởng của mình đang lặng lẽ đứng ở chỗ không xa, ánh mắt nàng nhanh chóng trải qua sợ hãi, khẩn trương, khó hiểu, xấu hổ, kinh ngạc, oán hận...
Nàng vạn vạn không ngờ rằng dung mạo cực kỳ giống với cô mẫu của mình không mang đến vinh quang cho nàng, mà ngược lại mang đến cho nàng một sự giãy giụa.
Đúng là nàng là đích nữ trong tộc, được các vị thúc bá, huynh trưởng coi trọng cũng không sai, nhưng nàng chưa bao giờ có khả năng bước vào trung tâm gia tộc, chuyện của gia tộc cũng không đến lượt nàng quyết định.
Lựa chọn của Tiêu Diễm đặt trước mặt nàng, nàng sợ hãi, nàng bất an, cuối cùng nàng chỉ có thể lùi bước.
“Bệ hạ, Tâm Nguyệt chỉ là... một nữ tử yếu đuối, làm sao có thể thay bệ hạ làm quyết định. Không bằng, bệ hạ nói ra nỗi khó xử này cho tổ mẫu biết, người đã trải qua bao sóng gió, càng có thể nhìn thấu mọi việc, phân biệt đúng sai.”
Chử Tâm Nguyệt muốn từ bỏ lựa chọn khó khăn này, nàng lôi tổ mẫu của mình ra, ý đồ dùng tổ mẫu để thức tỉnh thiên tử ở trên cao.
Cho dù là con đường nào, nàng cũng không chịu đựng nổi.
Nếu nàng chọn con đường thứ nhất, tam ca có thể sẽ không sao, nhưng hơn trăm người trong tộc Chử gia sẽ hận nàng đến chết; còn đẩy tam ca ra để hắn c.h.ế.t một mình, Chử Tâm Nguyệt cũng không làm được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhan-nham-bao-quan-thanh-vi-hon-phu/chuong-101.html.]
Tuy rằng những chuyện xảy ra sau khi vào kinh khiến Chử Tâm Nguyệt đối với hắn tràn đầy oán trách và bất mãn không thể nói ra, nhưng nàng vẫn còn nhớ sự yêu thương và che chở của tam ca dành cho nàng suốt bao năm qua, nàng yếu đuối lựa chọn trốn tránh.
Kết quả này hoàn toàn nằm trong dự liệu của Tiêu Diễm, nhân tính mà, vốn dĩ chính là giả dối, nhất định phải ép buộc mới chịu xé bỏ lớp mặt nạ này.
Hắn trầm mặt gọi nội thị tới, giả vờ như không biết hỏi hắn, mẫu hậu Minh Chương Hoàng hậu của hắn c.h.ế.t như thế nào.
Thường Bình dừng một chút, cúi đầu đáp: “Tiên hoàng hậu tự sát, dùng một con d.a.o găm kết thúc sinh mệnh.”
Tiêu Diễm nghe được câu trả lời liền cười, nói trí nhớ của mình không tốt lắm, đã qua nhiều năm như vậy, quên mất cảm giác m.á.u tươi b.ắ.n lên người mình rồi, nhưng mùi vị đó hắn vẫn còn nhớ.
“Vừa tanh vừa hôi.” Hắn mặt không cảm xúc nhìn về phía Dư Yểu.
“... Lang quân, chàng cắn ta một cái đi, trên người ta chắc chắn không hôi.” Dư Yểu rất đau lòng, nghĩ đến việc mình mỗi ngày đều tắm rửa bằng nước thơm, còn thường xuyên uống thuốc bổ dưỡng thân, nhất định sẽ không có mùi tanh hôi.
Nàng chủ động đề nghị để Tiêu Diễm cắn nàng, hơi ngẩng cổ lên, còn kéo cổ áo xuống một chút.
“Được.” Tiêu Diễm vui vẻ đồng ý, tiểu khả ái rất ít khi chủ động, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này.
Răng chạm vào làn da mềm mại của nàng, chậm rãi nghiền ngẫm, trước mắt Tiêu Diễm như hiện lên một tầng m.á.u đỏ, nhưng may thay, mùi tanh hôi đã biến mất, trong mũi thoang thoảng mùi hương.
Chử Tâm Nguyệt nghe thấy động tĩnh nhỏ này, nàng vẫn không ngẩng đầu lên nhìn, nhưng lúc này nàng có thể tưởng tượng ra cảnh tượng này, hóa ra bên cạnh thiên tử còn có một nữ tử.
Là tân hậu! Nàng ta đang lấy lòng thiên tử.
Trong lòng Chử Tâm Nguyệt như có kiến cắn, sự xấu hổ và khinh thường khó tả đan xen vào nhau, khiến sắc mặt nàng càng thêm tái nhợt.
Ngay sau đó, một con d.a.o găm được ném tới trước mặt nàng.
“Nếu ngươi không muốn lựa chọn, nể tình khuôn mặt này, trẫm cho phép ngươi tự sát giống như mẫu hậu của trẫm, dùng con d.a.o găm này c.ắ.t c.ổ mình.” Giọng nói của Tiêu Diễm như ma quỷ, Chử Tâm Nguyệt nhìn thấy con d.a.o găm trước mặt, toàn thân không khỏi run rẩy.
Nàng muốn trở nên giống cô mẫu của mình, là muốn đi theo con đường được sủng ái trở thành hoàng hậu của bà, chứ không phải muốn có kết cục thê thảm giống bà.
Cắt cổ mình, đau biết chừng nào... Nàng không muốn chết.
“Sao vậy? Không muốn hay không xuống tay được, trẫm cũng có thể sai người giúp ngươi.” Tiêu Diễm nhíu mày, rất không hài lòng với cử chỉ lề mề của nàng, quyết định nhân từ giúp nàng hành động nhanh hơn một chút.
Hắn nhìn về phía Thường Bình, Thường Bình liền cúi người nhặt con d.a.o găm lên, đi về phía Chử Tâm Nguyệt.
“Không!” Chử Tâm Nguyệt kinh hoảng thất thố lùi về phía sau, ý thức được hôm nay nàng hoặc là c.h.ế.t hoặc là... Cuối cùng nàng ngẩng đầu lên, trên mặt không còn chút phong thái của thế gia khuê tú, “Ta chọn, Bệ hạ, ta chọn điều người nói!”
“Ồ, ngươi chọn gì?” Tiêu Diễm khẽ nhướng mày, thong thả cầm lấy một chồng tấu chương.
Trên tấu chương đều là những tội lớn nhỏ mà Chử gia ngầm phạm phải trong những năm qua, với tính cáchcó thù tất báo của hắn, ngay cả việc một người nhà họ Chử sau khi cưới vợ lại nuôi ngoại thất cũng được ghi lại.
Hắn đã xem qua vô số lần, sớm không còn hứng thú, bèn đưa tấu chương cho tiểu cô nương đáng thương bên cạnh đang ngóng đợi, để nàng ta đọc từng chữ một.
May mắn thay, Dư Yểu biết chữ.
Nàng lặng lẽ liếc nhìn Chử ngũ nương tóc tai bù xù, trong lòng không có quá nhiều cảm xúc, nếu không liên quan gì đến mình có lẽ nàng sẽ thở dài một tiếng, nhưng hiện tại nàng đứng về phía lang quân, cùng chung mối thù nên thật sự không thể dấy lên lòng thương cảm đối với nàng ta và Chử tam lang.
Giọng nói mềm mại của thiếu nữ tạo nên sự tương phản mạnh mẽ với từng tội trạng của Chử gia, điều đáng sợ nhất là mỗi khi đọc xong một điều, nàng ta lại cố tình dừng lại một chút, ân cần để người ta nghe rõ hơn.
Chử Tâm Nguyệt gần như sụp đổ, nàng ta chưa đợi Dư Yểu đọc xong đã đưa ra lựa chọn của mình.
“...Ta chọn gia tộc.” Nàng ta nói.