Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Nhận Nhầm Bạo Quân Thành Vị Hôn Phu - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-10-28 15:28:04
Lượt xem: 6,322

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Dư Yểu, năm nay mười sáu tuổi, là con gái của Dư Thừa An và Lâm thị ở Tô Châu, ba năm cha qua đời, dâng một nửa gia sản để sống nương nhờ nhà bá phụ."

"Phụ của Lâm thị là thái y Lâm Trí Vận, giỏi y thuật, đường về kinh thành thăm gặp lúc phu nhân Trấn Quốc Công đột nhiên phát bệnh, cứu bà một mạng, vì phu nhân Trấn Quốc Công hứa gả con gái duy nhất của Lâm thị, định hôn ước."

"Thế nhưng, từ khi Dư Thừa An và Lâm thị cùng qua đời đến nay ba năm, tháng Trấn Quốc Công phủ mới đầu tiên phái đưa thư đến Tô Châu."

...

Tiêu Diễm nhớ những lời Thường Bình bẩm báo hôm qua, đôi cha con đang sợ hãi quỳ mặt , khẽ thở dài.

Không là cô gái nhỏ đáng thương bắt nạt ? Cha mất sớm, cô độc một , sống nhờ nhà khác, sắc mặt khác, ngay cả gia sản cũng giữ , trách thấy như thấy cứu tinh, thật đáng thương!

Hắn đôi cha con khiến bực bội nữa, sang thiếu nữ bên cạnh với ánh mắt thương hại, ngón tay thon dài nâng cằm nàng lên.

"Còn nhớ ?" Giọng của nam nhân dịu dàng đến cực điểm, ánh mắt dường như cũng chứa đựng nước.

Dư Yểu cảm nhận ngón tay thon dài của vị hôn phu nhẹ nhàng vuốt ve cằm , lông mi run lên: "Lang quân..."

Nàng hít hít mũi, đuôi mắt đỏ lên, nàng thể vị hôn phu cố ý đối xử với đại bá phụ và đường như , nàng xả giận.

Bao nhiêu năm qua, chỉ vị hôn phu chú ý tới sự khó xử của nàng, Dư Yểu cảm động đến rơi nước mắt, nhịn liền dùng giọng điệu nũng nịu gọi .

Nàng còn nghĩ, vị hôn phu đối xử với nàng như ,  cắn nàng thêm một cái nữa, nàng cũng cam lòng.

Đột nhiên nghĩ đến chuyện , Dư Yểu ngừng thở, lặng lẽ kéo kéo cổ áo, cố gắng che dấu răng rõ ràng .

Lại mừng thầm may mà đại bá mẫu cùng đến, nếu nhất định sẽ manh mối.

"Làm nũng cũng vô dụng, nàng lười biếng, nếu sẽ để Vũ Vệ quân bắt nàng ! Vậy nên bây giờ nàng đang gì? Hửm?" Tiêu Diễm cố ý hạ thấp giọng, giọng khàn khàn đầy dụ hoặc, nhưng ý tứ trong lời của như .

"Tiếp tục phối chế túi thơm của nàng!" Hắn dùng sức tay, ép xuống .

"Bịch" một tiếng, Dư Yểu kịp đề phòng trở ghế đá... mặt vẫn là một đống hương liệu.

Vị hôn phu như ?! Dùng sức mạnh như thế, chỗ đó của nàng đau quá. Trong lòng thiếu nữ hiếm khi sinh vài phần u oán, ủ rũ cúi mặt xuống.

Thế nhưng, so với đại bá phụ và đường vẫn đang quỳ mặt đất, nàng đối xử hơn nhiều.

Đại bá phụ của Dư Yểu vẫn luôn dùng ánh mắt nàng, hy vọng cháu gái ngoan ngoãn hiểu chuyện sẽ cầu xin cho , nhưng ngờ khi xuống tiếp tục chuyên tâm xử lý đống hương liệu , căn bản phản ứng gì khác.

Không còn cách nào khác, ông và con trai cả chỉ đành tiếp tục quỳ, lạnh từ phiến đá từng đợt truyền đến, cảm giác đó thật sự dễ chịu.

ngoan ngoãn phối chế túi thơm, quỳ mặt đất run rẩy, Tiêu Diễm hài lòng, trở về trường kỷ , lười biếng dựa .

"Nói , các ngươi cầu kiến bản thế tử là vì chuyện gì?" Đôi mắt đen của nửa mở nửa khép, căn bản xuống hai phía .

Thế nhưng hai như thấy tiếng trời, tưởng rằng thế tử hết giận, tha thứ cho việc bọn họ khinh thường Yểu nhi, vội vàng mở miệng, kể chuyện của Lưu tri phủ.

"Thực Dư gia cùng Lưu tri phủ cũng gì qua , chỉ là Vũ Vệ quân thích buông tha khác. Có Thế tử ngài đến Tô Châu, sáng nay liên tục đến phủ bái phỏng, cho nên, việc và khuyển tử bất đắc dĩ đến hỏi ý kiến của Thế tử ngài."

Đại bá phụ của Dư Yểu chuyện khéo léo, tiên là phủ nhận quan hệ giữa Dư gia và Lưu tri phủ, đó bản chỉ là truyền lời, khác hỏi ý kiến của Tiêu Diễm.

Dư Yểu thu dọn hương liệu, vểnh tai lên lén. Khi đại bá phụ nhiều vị hôn phu đang ở Tô Châu, nàng bĩu môi, cảm thấy vui chút nào.

Liên quan gì đến vị hôn phu chứ, tại phiền ?

Vị hôn phu cũng vì nàng mà nợ Vũ Vệ quân một ân tình . Nàng và vị hôn phu quan hệ mật thiết, còn những khác chẳng qua chỉ là quen với đại bá phụ, dựa cái gì mà bắt vị hôn phu mặt bọn họ?

Nếu trong lòng quỷ thì đương nhiên cũng sợ Vũ Vệ quân tìm tới cửa. Nếu chuyện , vị hôn phu giúp đỡ bọn họ chẳng là tiếp tay cho giặc ?

Nàng trong lòng đầy bất mãn, động tác cũng mạnh tay hơn một chút.

[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Tiêu Diễm liếc mắt , lập tức bật vui vẻ. Hai cha con nhà họ Dư tiếng của cho ngơ ngác, chậm rãi : "Ta và Vũ Vệ quân quả thực chút giao tình, nhưng tại lãng phí thời gian giúp bọn họ?"

Đại bá phụ của Dư Yểu gượng gạo: "Thế tử đúng, chỉ là những đó tìm đến, sợ phiền sự thanh tịnh của Thế tử."

"Ngươi đúng, bằng với Vũ Vệ quân, bảo bọn họ bắt hết những đó , như chẳng sẽ phiền đến nữa ?"

Hai cha con nhà họ Dư nghẹn lời, hồi lâu cũng nên lời, bọn họ coi như hiểu, Thế tử tuân theo lẽ thường.

"Tri phủ bắt, hiện giờ Tô Châu thiếu quan phủ, Thế tử phận tôn quý, nếu cái gì cũng hỏi han e là ." Dư Xương Hiếu thầm nghĩ, bọn họ cũng Thế tử tay giúp đỡ, mà là mượn sự tồn tại của Thế tử để nâng cao địa vị của .

Chỉ cần Thế tử chịu một câu, cũng nghĩa là bọn họ về mặt những đó chỗ dựa vững chắc.

"Ừm, ngươi lý. mà, Vũ Vệ quân lợi hại như , cả Trấn Quốc Công phủ cũng dám đối đầu trực diện." Tiêu Diễm vẻ nghiêm túc gật đầu, đó mặt hiện lên vài phần phiền não.

Nghe thấy bệ hạ Vũ Vệ quân lợi hại đến mức ngay cả Trấn Quốc Công phủ cũng tránh né, Lê Trùng nhíu mày.

Hắn ngay bệ hạ sẽ dễ dàng tha cho ... Sự vất vả chạy vạy đêm qua hiển nhiên là đủ. Quả nhiên, ngay đó, dự cảm của thành sự thật.

"Lê Trùng!" Bệ hạ trịnh trọng gọi tên , đành .

"Ngươi gặp những tìm đến đại bá phụ, nhất định rõ nhu cầu của bọn họ, nhất định để cho mỗi bọn họ đều cần sợ Vũ Vệ quân." Tiêu Diễm ý điều chỉ mà phân phó, trong nụ lộ một tia ác ý.

Đã tìm đến tận cửa , tra hỏi cho kỹ càng mới .

Tô Châu tri phủ mới một năm ngắn ngủi phạm nhiều sai lầm lớn, trong những ai trong sạch ? Hắn mong đợi.

"Vâng." Lê Trùng nhận lệnh, nắm chặt trường kiếm bên hông.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nhan-nham-bao-quan-thanh-vi-hon-phu/chuong-10.html.]

Hắn lạnh lùng hai cha con đang đắc ý vì lời của bệ hạ, thầm mắng một câu ngu xuẩn, quan trường Tô Châu sắp sửa đối mặt với một trận đại biến động, mà ngòi nổ chính là sự tự cho là thông minh của hai .

Hắn ở Vũ Vệ quân nhiều năm, những quan viên từng qua tay một ai là thật sự trong sạch.

***

"Lang quân nhúng tay vũng nước đục ?"

Đại bá phụ và đường lòng thỏa ý rời , trong lòng Dư Yểu cảm thấy thoải mái, nhỏ giọng lẩm bẩm.

"Ta việc cần nàng dạy bảo ?" Người đàn ông đột nhiên đổi sắc mặt, chút ôn nhu đều hóa thành sự khó chịu nồng đậm.

Thiếu nữ mắng một câu thật mạnh, vội vàng ngậm chặt miệng, im lặng lên tiếng, đem bộ hương liệu phối chế xong bỏ một túi thơm mới.

Thực nàng vốn thêu lên mặt gấm của túi thơm một vài đường vân mây hoặc trúc, đó mới tặng cho vị hôn phu. vị hôn phu mắng nàng, bề ngoài nàng dám gì, nhưng trong lòng vẫn thể giở trò .

"Lang quân, xong ." Nàng nâng túi thơm đưa đến mặt Tiêu Diễm, lúc là giữa trưa.

"Ừm." Người đàn ông nhận lấy, quan sát kỹ lưỡng hai , cảm thấy cũng tạm mới đưa lên mũi ngửi.

Ngửi thấy mùi hương chỉ ba phần tương tự với mùi hương thiếu nữ, trong mắt chợt lóe lên một tia u ám, đúng, vẫn đúng!

Sự cáu kỉnh trong lòng thể kìm nén mà dâng lên, nắm chặt túi thơm, răng nghiến ken két.

Chỉ cần cắn thêm một cái nữa, cắn đến chảy máu, mùi hương khiến an tâm thoải mái sẽ càng thêm nồng đậm.

Dư Yểu phát hiện sự khác thường của vị hôn phu, nàng thấy vị hôn phu cứ nắm túi thơm đặt mũi ngửi mãi, còn tưởng rằng thích mùi hương , liền yên tâm xoay .

"Lang quân, còn nhiều đồ vật cần thu dọn, nếu việc gì thì cứ gọi dì Đại." Đêm qua nàng ngủ ở phòng khách trong viện của cha , đồ dùng của nàng đều đầy đủ.

Dư Yểu xong túi thơm, thấy tâm trạng của vị hôn phu cũng vui vẻ, liền việc của .

"Thu dọn cái gì?" Tiêu Diễm cụp mi mắt, sự điên cuồng trong mắt hàng mi dày che khuất, bình tĩnh hỏi nàng.

"... Cái phòng mà Lang quân đang ở thực là của , dọn một đồ ." Thiếu nữ đỏ mặt, chút ngượng ngùng, ở nơi mà vị hôn phu thấy, trong phòng còn nhiều đồ trang sức và yếm, giày của nàng.

Nghĩ đến việc giường mà vị hôn phu ngủ qua thể còn lưu mùi hương của nàng, cả nàng nóng bừng, dám khuôn mặt tuấn tú của đàn ông.

Túi thơm gần như Tiêu Diễm bóp nát, im lặng hồi lâu , ừ một tiếng.

Đồng thời gân xanh trán nổi lên.

Dư Yểu mang theo nha Lục Chi bận rộn thu dọn, cha khuất yêu thương nàng, đồ vật trong phòng nàng cũng nhiều đến mức thái quá, cho dù chỉ dọn dẹp một phần nhỏ cũng khiến nàng mồ hôi nhễ nhại.

Cơn nóng khiến hương thơm thoang thoảng nàng trở nên nồng đậm, ngay cả Dư Yểu cũng ngửi thấy, nàng tự nhiên lấy khăn lau lau mồ hôi.

Mặc dù ngửi là một mùi hương thanh khiết, nhưng mẫu lúc sinh thời từng với nàng, mùi hương nếu để khác ngửi thấy dù cũng chút ngại ngùng.

"Lang quân, thu dọn xong ." Vội vàng đóng gói một cái rương, Dư Yểu như chạy trốn, nhanh chóng bước khỏi cái sân vị hôn phu, sơ ý đến mức đá đổ cả một chậu hoa.

Không để ý đến chậu hoa, chiếc khăn tay mà nàng dùng để lau mồ hôi cũng rơi ngoài.

Khoảng một khắc , một bàn tay lặng lẽ nhặt chiếc khăn tay lên.

Thì đây là mùi hương nàng.

Người đàn ông lạnh một tiếng, buông lỏng tay, để mặc chiếc khăn gấm màu trắng rơi xuống đất, giơ chân giẫm lên.

"Phái điều tra Lâm Trí Vận, trẫm rốt cuộc thể chữa khỏi bệnh đau đầu của trẫm ." Hắn lạnh lùng phân phó, giữa mày mang theo vẻ hung dữ tan.

Con gái ruột của Lâm Trí Vận ngọc bội giúp tĩnh tâm, mùi hương cháu gái ngoại của Lâm Trí Vận khiến thoải mái cả về thể xác lẫn tinh thần, mà bản là thái y thoái thác chữa khỏi bệnh đau đầu của .

Tội khi quân, đủ để tru di cửu tộc nhà họ Lâm.

Nếu đó chỉ là nhất thời hứng thú, cộng thêm sự chán ghét đối với lão già Trấn Quốc Công khiến cân nhắc việc đưa thiếu nữ về kinh thành, thì lúc , Dư Yểu nhất định về kinh, thậm chí là cung.

Loading...