Ta ở thôn Cô trong khe núi, nuôi ba tên nam nhân thực sự vô cùng tốn sức.
Mấy hôm trước, ba người bọn hắn đến giường cũng  chịu xuống, một chút cũng  động, thi xem ai ăn nhiều hơn ai.
Ta nhìn túi tiền lép xẹp, nói với ba người họ: "Sống ở đây cũng được, nhưng người  lao động  được ăn, các ngươi phải làm việc."
Đồ Lệ gật đầu: "Ta có thể đốn củi chẻ củi nấu nước, một cô nương như cô trước tiên cứ giao mấy việc này cho  ."
..................Bây giờ hắn mới nhớ tới  là cô nương rồi, mấy ngày trước  khiêng bọn họ tới lui cũng  thấy bọn họ đỏ mặt chút nào.
Ta nói "được",  đó nhìn về phía Hoa Liễm.
Hắn  biết xấu hổ quăng mị nhãn về phía : "Ta phụ trách xinh đẹp như hoa, để cho A Nguyện của chúng  bổ mắt."
Ta vung một cái ́t lên đầu hắn.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
"Tính  ngươi ăn nhiều nhất, còn muốn  làm việc?"
Hắn khóc lóc lăn lộn túm lấy tay áo  khóc hu hu: "Cô là đồ nữ nhân nhẫn tâm,  da mỏng thịt mềm  cô nỡ bắt  làm việc nặng nhọc chứ!"
"Trước  ông đây   mà  được nữ nhân nâng niu dỗ dành, từ ̣a phủ tới thiên giới  từng gặp ai đối xử với  giống cô! Ta mặc kệ, cô ngủ  rồi thì phải chịu trách nhiệm với ! Ta..............người   muốn đốn củi chẻ củi nấu nước  ~~~"
Ta nhức đầu vuốt mặt, uể oải thỏa hiệp nói: "Bây giờ câm miệng, ngươi có thể lên trấn  bán hoa lộ cùng ."
Hoa Liễm lập tức ngoan ngoãn, yên yên tĩnh tĩnh đóng chặt miệng vào.
Rất tốt, thế giới thanh tịnh rồi.
Ta lại nhìn về phía Ô Mộc Thanh, trực tiếp hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nhan-gian-nao-nhiet-bon-phuong/chuong-6.html.]
Hắn lập tức mờ mịt, nghiêng đầu: "Ăn cơm cô nấu."
........................
Ta lại hỏi: "Vậy ngươi biết làm gì?"
Mắt hắn sáng lên, giống như cuối cùng cũng đợi được câu hỏi này.
"Ta cái gì cũng  biết."
".............................."
Mấu chốt là hắn vô cùng đứng đắn, vẻ mặt thành khẩn.
Ta tuyệt vọng: "Này hợp lý ? Một thần tiên như ngươi,  phải thần thông quảng đại ? Cho dù bây giờ ngươi  có tiên lực bên người, trước khi ngươi phi thăng cũng phải ăn khói lửa nhân gian chứ?"
Ô Mộc Thanh có chút e lệ nói: "Ta sinh  đã là tiên, là kết hợp giữa tiên và tiên,  trải qua phi thăng."
Được rồi, thì  là một chủ nhân gia cảnh giàu có, đúng là  ăn khói lửa nhân gian, khó trách lần đầu tiên ăn cơm  nấu lại là dáng vẻ  trải sự đời.
Ta hoàn toàn cạn lời rồi.
Hắn vội vàng bổ sung nói: "Ta có thể học."
Ta xua xua tay: "Bỏ , có thời gian dạy ngươi,  có thể làm ba lần rồi, ngươi cứ tùy ý phát huy ."
………………………