Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 87
Cập nhật lúc: 2024-09-25 19:26:47
Lượt xem: 24
Chương 87:
Tô Chí Cường thấy vợ mình rất thích gây chuyện với vợ chú Ba.
Không có việc gì cũng cố ý đến gần nói vài câu chua ngoa, nếu vợ chú Ba không để ý tới bà ta thì bà ta lại tự bức bối một mình.
"Bỏ đi, con mình thì tự mình dạy, nếu sau này thành tích không tốt thì đến phân xưởng làm công nhân kỹ thuật thôi."
Thật ra Tô Chí Cường cũng không mấy lo lắng về hai đứa con trai, ông ta và Từ Mỹ Lệ đều là công nhân chính thức. Về sau mấy đứa liền có thể thế chỗ, học giỏi thì nhận một vị trí tốt, học không giỏi thì nhận vị trí kém một chút, tóm lại đều sẽ có một công ăn việc làm ổn định.
Đương nhiên, ông ta cũng không dám chắc, bởi vì con trai ông ta quả thật không phải đứa có tài, cho nên ông ta chỉ có thể tự khai thông cho bản thân trước.
Từ Mỹ Lệ không vui, bà ta và ba sắp nhỏ đều là nhân viên văn phòng, công việc thường ngày thoải mái hơn so với công nhân ở phân xưởng.
Bề ngoài thì nói công nhân phân xưởng là vinh quang nhất, nhưng người trong phân xưởng đều biết mấy lời đó chỉ là lời nói hoa mỹ, trên thực tế đều muốn tới văn phòng ngồi mát ăn bát vàng.
Cho nên bà ta cũng muốn con trai mình sau này được ngồi văn phòng, tuyệt đối không thể xuống phân xưởng.
"Tôi đi tìm Phùng San bàn bạc đây."
Tô Chí Cường châm chọc: "Đừng đi, vợ chú Hai là dạng khinh người, đoán chừng cũng không để ý tới bà đâu."
Từ Mỹ Lệ kiên trì nói: "Đều cùng là người có con nhỏ, tôi không tin thím ấy không lo lắng."
Ăn cơm trưa xong, Từ Mỹ Lệ đến nhà Phùng San.
Lúc này trong nhà Phùng San cũng vừa cơm nước xong, bọn trẻ đang ở trong phòng chơi đùa.
Tô Chí Quốc đang muốn ra ngoài thăm lãnh đạo, vừa thấy chị dâu đến liền khách sáo mời Từ Mỹ Lệ vào nhà nói chuyện.
Từ Mỹ Lệ uống trà, ra vẻ trưởng bối trong nhà: "Chú Hai, đừng khách khí, chú bận việc thì tôi trò chuyện với Phùng San cũng được."
Tô Chí Quốc cảm thấy người chị dâu cả này lại muốn gây chuyện, nhưng thật ra ông ta cũng chẳng lo bởi vì vợ ông ta là người thông minh, hơn nữa chuyện của đàn bà, ông ta cũng không có kiên nhẫn mà tham dự vào. Lúc này, còn không bằng suy nghĩ xem làm thế nào để lên chức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-87.html.]
Thế nên xách cặp ra khỏi cửa.
Chờ Tô Chí Quốc vừa đi, Từ Mỹ Lệ liền gấp rút nói kế hoạch của mình cho Phùng San nghe.
Nói xong thì thở dài: "Đáng tiếc Mã Lan không chịu."
Phùng San bĩu môi: "Chị dâu, thành tích học tập của Bảo Lượng và Bảo Phương nhà tôi không tệ. Tôi thấy hoàn toàn không cần thiết, ông bà ta hay nói đại vị tất giai. Tôi thấy đứa nhỏ nhà chú Ba về sau cũng không nhất định có thể có tiền đồ to lớn gì, cho nên tôi cũng không thấy hiếm lạ gì."
Hồi nhỏ thông minh, lớn lên cũng chưa chắc đã là nhân tài.
Từ Mỹ Lệ: "....." Phải nói là bà ta cực kì không thích cái kiểu không để ai vào mắt này của vợ chú Hai.
"Thím thật sự không hiếm lạ gì?"
Phùng San không cho là đúng cười: "Thật sự không hiếm lạ, tôi khuyên chị cũng đừng uổng phí công sức vô ích.”
TBC
"Không được, tôi muốn thử xem sao." Từ Mỹ Lệ cảm thấy không chiếm được trợ giúp gì từ chỗ vợ chú Hai nên đứng dậy rời khỏi.
Vốn hơi thất vọng nhưng sau khi rời khỏi cửa vừa nghĩ lại, vợ chú Hai không tham gia cũng rất tốt, về sau bà ta có kinh nghiệm rồi cũng không nói cho vợ chú Hai nghe, đến lúc đó Bảo Cương và Bảo Minh nhà mình sáng dạ là được.
Sau khi nghĩ thông suốt, Từ Mỹ Lệ xốc lại tinh thần ngay lập tức, chuẩn bị buổi chiều lại đi tìm Mã Lan lôi kéo làm quen cho thật tốt, vì con trai mình, mặt mũi gì đó cũng không quan trọng.
Phùng San nhìn Từ Mỹ Lệ rời đi, cười rồi đóng cửa lại.
Bọn nhỏ cũng vừa lúc từ trong phòng đi ra, chuẩn bị đến trường.
Phùng San nhét kẹo vào cặp của bọn nhỏ: "Nhớ chia sẻ cùng Tiểu Bác nha."
Tô Bảo Lượng và Tô Bảo Phương gật đầu.
Tô Bảo Lượng nói: "Mẹ, không phải mẹ không thích đám Tiểu Bác sao?" Hồi trước khi đến nhà ông nội học, mẹ đã nói đừng theo bọn Tiểu Bác học thói xấu. Bọn họ là người từ bên ngoài tới, chắc chắn không có nề nếp tốt.”