Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 68
Cập nhật lúc: 2024-09-25 17:42:18
Lượt xem: 16
Chương 68:
Cô giáo trẻ kia vừa thấy Tống Sở đã nhịn không được lại nắm tay cô: "Thật lễ phép, thật đáng yêu."
"Thầy Tô, đây là con gái bảo bối nhà thầy hả?"
"Tôi nghe nói nhà thầy có hai đứa, đứa kia nữa đâu? Sao không đưa tới luôn?"
Tống Sở trả lời thay: "Dạ, anh Tiểu Bác và ông nội đi xa nhà rồi, chờ mấy ngày nữa mới về."
Tô Chí Phong gật đầu: “Cha tôi nói thằng nhóc quá thông minh, không biết nên bồi dưỡng thế nào, cho nên mới đi tìm người hỗ trợ."
TBC
"......" Thầy Tô rất biết cách khoe con.
Buổi sáng, Tống Sở ngồi trong văn phòng làm bài tập, nghiêm túc học hành.
Nhìn thấy Tống Sở đang học sách giáo khoa của lớp ba, các vị giáo viên khác tỏ ra khá trầm trồ, họ chỉ biết chuyện đám trẻ này vừa mới đến nhà thầy Tô ở chưa bao lâu, làm sao học nhanh tới mức độ đó được!
Có một thằng con trai thiên tài còn thêm một cô con gái thông minh nữa, thầy Tô thật có phước!
……
Giang Bác và hiệu trưởng Tô ngồi ô tô đi tới huyện tỉnh, sau đó đến nhà ga đặt hai vé tàu hỏa đi tới thẳng tới thành phố S.
Chú ý quan sát các phương tiện giao thông dọc đường, Giang Bác cũng biết được một chút về thời đại này.
Anh cảm thấy nơi đây vẫn còn quá lạc hậu.
Không biết chừng ngay cả phòng thí nghiệm cũng không thể có nổi một cái máy tính.
----------
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-68.html.]
Buổi tối không có Giang Bác, Tống Sở có chút mất ngủ nên dứt khoát kiểm kê lại một chút vàng trong kho của mình.
Cô phải nghĩ cách lấy một ít vàng ra cho gia đình mình, nhưng phải lấy nó ra như thế nào bây giờ.
Trong tiểu thuyết nói rằng, nhân vật chính không được để lộ thân phận của mình nếu không sẽ gặp rất nhiều rắc rối.
Mặc dù cô và anh Tiểu Bác không phải là nhân vật chính nhưng cô và anh có rất nhiều bí mật, trong tiểu thuyết cũng nói rằng nếu như họ bị ai đó phát hiện thì sẽ bị bắt và xẻ thịt.
Vì vậy những đồ trang sức bằng vàng này không thể lấy ra được, vì phong cách đều được thiết kế ở thời điểm trước tận thế nên phong cách rất mới lạ, rất dễ dàng bị nghi ngờ.
Nếu cô không thể lấy ra những thứ này cô chỉ có thể lấy vàng miếng và thỏi.
Những miếng vàng và những thỏi vàng này đều số vàng mà từ xa xưa cô thu thập được, cô muốn Giang Bác giúp mình làm chúng thành những hình thù mình thích, nhưng chưa kịp làm đã cùng Giang Bác xuyên đến nơi này.
Tống Sở lấy ra một miếng vàng dùng tay nhỏ ước lượng một chút, cảm thấy quá nhỏ không mua được đồ ăn nên đành lấy ra một thỏi vàng. Thỏi vàng khá to, bằng cả bàn chân bé nhỏ của cô.
So với cái nhẫn của bác gái cả, nó to hơn rất nhiều, bác gái cả nói rằng cái nhẫn kia có thể đổi được rất nhiều thức ăn, vì vậy thỏi vàng của cô chắc chắn có thể đổi được nhiều thức ăn hơn.
Cô chỉ dự định lấy ra một thỏi vàng, nhưng trong tiểu thuyết nói rằng kho báu sẽ luôn thu hút rất nhiều kẻ xấu, cô không muốn có nhiều kẻ xấu tiếp cận gia đình mình mà chỉ cần gia đình có cơm ăn là được.
Hai ngày sau, Tống Sở không ngừng suy nghĩ tìm cách lấy ra thỏi vàng mới tốt, nó không thể xuất hiện khi không có lý do chính đáng.
May mắn thay, cô đã đọc rất nhiều tiểu thuyết và học được rất nhiều kinh nghiệm, sau khi sử dụng trí não thông minh của mình để suy nghĩ về nó, Tống Sở đã nghĩ ra được một phương pháp mà cô cho là hoàn hảo.
Buổi sáng Tống Sở chăm chỉ ở trường, buổi chiều Tống Sở muốn Tô Chí Phong đưa mình ra ngoài đi chơi.
“Cha, con thấy những đứa trẻ khác được đi ra ngoài chơi con cũng muốn đi.”
Tô Chí Phong đang chấm bài tập về nhà, sau khi ông nghe thấy điều này, liền nói: “Không được, cha không yên tâm khi con ra ngoài một mình, con có thể đi chơi sau khi Tiểu Bác quay về.”
Tống Sở: “…” Cô như vậy mà không được tin tưởng à, cô từng đọc rất nhiều tiểu thuyết rồi, có nhiều kinh nghiệm xã hội hơn anh Tiểu Bác, anh Tiểu Bác mới là người cần cô chăm sóc anh.