Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 65
Cập nhật lúc: 2024-09-25 17:40:05
Lượt xem: 22
Chương 65:
"Tốt! Sở Sở và Tiểu Bác nhà chúng ta là những đứa trẻ ngoan có chí hướng, đất nước chúng ta cần rất nhiều đứa trẻ như các cháu, các cháu chính là mầm non tương lai của Tổ quốc."
Tống Sở lập tức thẳng lưng ưỡn ngực, dáng vẻ rất đỗi tự hào.
TBC
Từ Mỹ Lệ tức đến nghẹn cả họng, không những không làm cho Mã Lan một phen bực tức mà còn khiến cho tụi nhóc được đà khen ngợi.
Cái gì mà mấy đứa trẻ ngoan, chẳng phải chính là do vợ chồng chú ba chỉ dạy trước sao! Đúng là đám người mưu mô, xảo quyệt!
Nhưng nhìn lại hai đứa con nhà mình chỉ có biết ăn với ngủ, nghĩ đến thì tức đến nghẹn họng. Đều là con nít, sao mà khác biệt lớn quá vậy!
Cơm tối xong, hiệu trưởng Tô tuyên bố với mọi người trong gia đình, cho đám nhóc về nhà ở vài ngày vì ông cụ chuẩn bị đi xa một thời gian.
Nghe ông cụ nói xong, Tô Bảo Cương cùng đám nhóc con lập tức nhảy cẫng reo hò hoan hô.
Hiệu trưởng Tô đen mặt: "Về nhà rồi, mấy đứa vẫn phải làm bài tập, đến khi về ông sẽ đích thân kiểm tra từng đứa một."
Cả đám trẻ nghe vậy liền im bặt.
Tô Chí Cường hỏi: "Có chuyện gì mà cha phải gấp gáp đi vậy? Có cần tụi con chở cha đi không?"
"Không cần, các con ở nhà chăm sóc tốt tụi nhỏ là được, cha mang Tiểu Bác đến thành phố S một chuyến."
Thành phố S mà ông nói chính là thành phố lớn, hơn nữa khoảng cách từ đây đến đó quá xa, những người khác của nhà họ Tô nhìn ông với vẻ mặt ngạc nhiên.
"Cha đi xa vậy để làm gì? Còn mang theo một đứa nhóc, tuổi tác cha cũng đã khá cao rồi, chúng con ở nhà sao yên tâm được." Tô Chí Cường không khỏi lo lắng, tuổi ông nội Tô đúng thật cũng không nhỏ.
"Đi gặp bạn học cũ! Thằng nhóc Tiểu Bác này tư chất đặc biệt, cha phải dẫn nó đi cho người ta đánh giá xem, chúng ta mới có thể biết sau này nên bồi dưỡng như thế nào."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-65.html.]
Tô Chí Quốc và Tô Chí Cường kinh ngạc nhìn Giang Bác, bọn họ đương nhiên biết Giang Bác là đứa trẻ có trí nhớ siêu phàm, đúng là một đứa trẻ thông minh, nhưng không đến nỗi quá mức chú trọng như vậy chứ.
Về phía Phùng San và Từ Mỹ Lệ, hai người đương nhiên trong lòng bức bối không yên, cùng là con cháu trong nhà, căn bản đứa cháu kia chẳng có quan hệ m.á.u mủ gì nhưng lại khiến ông cụ hao tâm tổn sức đến vậy, còn nhà mình…
Từ Mỹ Lệ không nhịn được khi thấy các con mình chịu thiệt, ngập ngừng hỏi: "Còn Bảo Minh và Bảo Cương nhà con thì sao ạ…"
Hiệu trưởng Tô nghiêm mặt: "Khi nào chúng vượt qua bài kiểm tra mà đạt tiêu chuẩn thì lại nói sau."
Ông cụ nói tiếp: "Các con cũng đừng nghĩ cha bất công, nếu có đứa nào bằng một phần mười như Tiểu Bác, chắc chắn cha cũng sẽ cho chúng cơ hội."
Một phần mười ư, bọn họ không nghe lầm chứ?
Tô Bảo Cương trong lòng thoáng buồn một chút, nghĩ đến bản thân ngay cả kiến thức lớp ba vẫn còn lung lay, huống hồ gì Giang Bác đã học xong hết chương trình trung học.
Nhóc con liền mè nheo: "Ông nội ơi, con không có làm được đâu."
Từ Mỹ Lệ: "..." Tại sao bà ta lại sinh mấy đứa con thành thật như vậy hả!
Không cần đám trẻ lên tiếng, bọn họ tự mình biết rõ Giang Bác lợi hại như thế nào. Tuy rằng Giang Bác trước đây không quá thể hiện ra, họ cũng chẳng thấy Tiểu Bác đi học, nhưng ông nội đưa ra câu hỏi gì, Giang Bác cũng đều trả lời chính xác, trong đáy mắt bọn họ, Tiểu Bác chính xác là người siêu phàm.
Không so sánh thì không có đau thương, đến khi so rồi sẽ biết con mình ngốc hơn người ta.
Bọn họ cúi thấp đầu xuống như mấy con chim cút rụt cổ.
Bên cạnh đó, Mã Lan và Tô Chí Phong không khỏi lộ rõ vẻ hãnh diện trên gương mặt, nhìn con cái nhà mình, cứ cảm thấy nhìn không đủ. Có con gái cưng đáng yêu hiểu chuyện, cộng thêm con trai thông minh, sáng dạ, hai người đó lấy đâu ra nhiều phúc đức thế?
Đợi đến khi mấy đứa nhóc được theo cha mẹ về nhà, tất cả vui vẻ la hét chạy ra khỏi sân, giống như bị nhốt trong một thời gian dài.