Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 59
Cập nhật lúc: 2024-09-23 20:50:28
Lượt xem: 30
Chương 59:
Bà cụ hờ hững nói: “Khi nào mấy đứa nhỏ đến thì cứ ăn cơm ở đây đi, đồ ăn không cần mấy đứa lo, thằng ba và Mã Lan sẽ đem đến.”
Từ Mỹ Lệ lập tức nói: "Mẹ, làm sao con có thể ăn không nhà cha mẹ được? Chúng con cũng sẽ mang chút đồ ăn tới.” Con nhỏ Mã Lan có thể đem đồ ăn đến nhà cha mẹ, bà ta cũng sẽ đem theo, ít ra đồ ăn phải hơn hẳn đồ Mã Lan.
Gia đình bên nhà Phùng San là nhà có điều kiện, không lo sợ phải hao phí tiền bạc: “Mẹ à, tụi con đâu nỡ để cha mẹ tốn kém thêm?”
Bà nội Tô gật đầu: "Được, hai con đã có lòng, vậy mẹ cũng không nói gì thêm, dù sao đều là cho bọn nhỏ ăn.”
Chuyện đột ngột xảy ra, đám nhỏ đồng loạt làm náo loạn cả lên, Tô Bảo Phương, Tô Bảo Lượng cùng anh em Tô Bảo Cương biết được chuyện, nghe sốc vô cùng, Tô Bảo Phương lập tức khóc lóc không thôi.
Cô bé ôm búp bê vải nhanh chân chạy tới ôm chặt đùi mẹ mình, còn mấy đứa khác cũng bám dính đùi cha mẹ chúng không rời.
“Mẹ đừng đi, mẹ đừng bỏ chúng con mà."
“Mẹ, con không có mẹ, con ngủ không yên.”
“Cho chúng con về nhà đi, đừng không cần chúng con.”
“Con lạ giường, con sẽ ngủ không quen.”
Tống Sở nhìn không khỏi thương các anh chị, bé khịt khịt mũi: “Thật xót… Em nghe thôi cũng muốn khóc theo…"
Giang Bác an ủi cô: “Bọn họ không nghĩ đến đây để học tập nên mới vậy thôi.”
Tống Sở: “...”
Cuối cùng vẫn là hiệu trưởng Tô từ trong phòng sách đi ra, nghiêm mặt dạy dỗ cháu trai cháu gái một lần sau đó đuổi vợ chồng con cái đi về, lúc này nhà cửa mới yên ổn.
Mấy thằng nhóc con ra ngoài sân tắm rửa, Tống Sở và Tô Bảo Phương thì tắm táp ở trong phòng, lúc tắm xong, cả đám nằm chung trên một chiếc giường.
Giang Bác có phần ghét bỏ nhìn đám anh chị ầm ĩ, bắt Tống Sở nằm tận phía bên trong giường, sau đó dùng thân mình làm lá chắn, không cho những người khác chạm vào cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-59.html.]
Tống Sở còn tưởng có thể cùng mấy anh chị trò chuyện ríu rít nào ngờ không thể, bởi vì đám trẻ Tô Bảo Cương vừa mới nằm trên giường không lâu thì đã ngủ.
“Sao ngủ nhanh quá vậy?”
Giang Bác xoa xoa cái trán đổ đầy mồ hôi, mặt không biểu cảm gì nói: “Có thể bọn nhóc đã mệt rồi.”
Ngày hôm sau, bọn nhỏ muốn ngủ nướng cũng không thể, trời còn chưa sáng đã bị hiệu trưởng Tô từ trên giường đánh thức, ép phải dậy sớm đọc sách.
Tô Bảo Cương thì ngoại lệ, nhóc không cần đọc sách, chỉ cần ngồi ở một góc lật sách là được, ông nội cũng mặc kệ nhóc.
Đám nhóc còn lại thấy thế ghen tị không thôi.
Tô Bảo Cương nhiệt tình chạy tới: "Em ba, anh nói cho em biết, anh sắp học lớp bốn rồi, anh biết rất nhiều chữ, đọc rất nhiều sách, anh có thể dạy em, chúng ta cùng đọc sách nha!”
Giang Bác thật tình không muốn để ý đến 'người anh' này nhưng rất sợ lát nữa cậu nhóc sẽ đi dạy Tống Sở, vì thế gật đầu: "Vậy chúng ta cùng đọc sách đi.”
Tô Bảo Cương hí hửng đứng kiêu ngạo ở bên cạnh Giang Bác, vì mình không cần đọc sách.
Kết quả sau khi nhìn một lúc, đầu nhóc liền bắt đầu choáng váng.
Em ba này đang đọc cái gì vậy ta, sao nhóc xem mãi cũng không hiểu? Hơn nữa tốc độ em ba đọc có phải nhanh quá rồi không? Nhóc lắc đầu nhìn bìa sách, đầu óc bỗng nhiên trở nên ngốc nghếch.
Em ba đang xem chương trình học ở trung học….
Nhóc nhanh nhẹn xoay người đi tìm hiệu trưởng Tô tố cáo: "Ông nội, em ba không chăm chỉ học tập, không chịu đọc sách giáo khoa! Toàn đọc sách mà con không hiểu.”
Hiệu trưởng Tô nghiêm túc nói: "Tiểu Bác đã học xong chương trình tiểu học rồi, sao con so với em trai được, con mau đi học đi, lát nữa ông sẽ kiểm tra!”
Tô Bảo Cương ấp úng: "Đều học xong rồi. . . Học xong rồi. . . Xong rồi…"
Tô Bảo Phương cũng bị đả kích lớn, tuy bé cũng sắp bước vào lớp một, nhưng trước khi nhập học đã học qua rất nhiều kiến thức cơ bản.
TBC
Vốn còn đang muốn chuẩn bị khoe khoang trước mặt Tống Sở một chút, kết quả Tống Sở lại biết nhiều hơn cả bé!