Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 583
Cập nhật lúc: 2024-10-07 20:57:05
Lượt xem: 5
“Vì thế chị thích anh ấy?”
“Ừ, chủ yếu là tính tình của anh ấy tốt, khờ khạo, mỗi lần làm việc giúp chị nhưng không nói tiếng nào, làm xong liền đi.”
Tống Sở cười nói: “Anh Cương Tử đúng là người rất nhiệt tình.”
Trong lòng cô tự hào vì Tô Bảo Cương.
“Sau này chân chị đi được bình thường thì bọn chị ít tiếp xúc hơn, nhưng chị cứ vấn vương, thế là chủ động nói với anh ấy.”
Tống Sở làm vẻ mặt sùng bái.
Lý Mộc Lan dường như nhận được khích lệ, nói thẳng: “Chị cảm thấy đồng chí nữ chủ động cũng không có gì cả, thích thì tỏ tình thôi, lỡ như anh ấy quen người khác sẽ làm chị khó chịu chết.”
Tống Sở gật đầu, lại hỏi: “Không muốn anh ấy quen bạn gái, nếu có bạn gái sẽ khó chịu”
Lý Mộc Lan giải thích rằng: “Không phải chị nhỏ nhen, nhưng chị thích anh ấy, nên tuyệt đối không chịu đựng được, mỗi người đều như vậy."
Tống Sở: “Bình thường mà, em cũng không muốn anh Tiểu Bác có bạn gái, tưởng tượng thôi đã khó chịu.”
Lý Mộc Lan khoát tay: “Cái đó khác, đó là anh trai của em, nên em không muốn bị người ta cướp mất anh trai là bình thường.”
Lý Mộc Lan thầm mừng vì Tống Sở và Tô Bảo Cương chỉ là anh em họ nội.
Tống Sở mím môi, rất muốn nói cô và anh Tiểu Bác không phải anh em ruột.
Phòng kế bên, Tô Bảo Cương bị Giang Bác nhìn chằm chằm đến khó chịu.
Đã nhìn nửa tiếng mà không nói một câu nào, rốt cuộc muốn làm gì?
“Em ba, rốt cuộc nhìn gì vậy?”
“Nhìn xem anh có ưu điểm nào.”
Tô Bảo Cương khó chịu nói:
“Anh có đầy ưu điểm!”
Giang Bác lắc đầu: “Không nhìn ra, tại sao có người muốn làm bạn gái của anh?”
Tô Bảo Cương tức xì khói, coi thường mình tới mức nào vậy?
Tô Bảo Cương không muốn để ý tới em ba.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-583.html.]
Nhưng nhìn bộ dạng tò mò của Giang Bác, Tô Bảo Cương vẫn không kiềm được nói: “Muốn biết ư? Sao nào? Hâm mộ anh có bạn gái hả?”
“Ừm." Giang Bác gật đầu.
"..." Tô Bảo Cương sửng sốt, ngồi dậy: “Em ba nói thật hả? Thì ra con người thật của em là như vậy.”
Giang Bác nhìn bộ dạng ngố của Tô Bảo Cương, nhẫn nhịn xuống không trừng mắt, trở mình ngủ.
Tô Bảo Cương vênh váo nói: “Này này, đừng ngủ, muốn nói chuyện đó chứ gì, để anh dạy cho.”
Tô Bảo Cương không có kinh nghiệm về mặt này, cũng không rõ tại sao Mộc Lan thích mình, nhưng đồng chí cùng ký túc xá nói khá nhiều về phương diện này.
Hiếm có lúc được khoác lác trước mặt Giang Bác, Tô Bảo Cương không chịu bỏ qua, nằm sấp bên cạnh anh lải nhải kinh nghiệm của mình, nào là tặng nhiều quà cho đồng chí nữ, khen người ta nhiều vào, mời xem phim, ăn đồ ăn vặt, ăn cơm.
“À, lúc hẹn hò phải chủ động, chăm sóc tốt đồng chí nữ, đừng chờ người ta chăm sóc mình. Rồi thảo luận về cuộc đời, về lý tưởng. Làm xong các bước là có thể nói với đồng chí nữ ‘anh muốn cùng em trở thành một đôi chiến hữu cách mạng, mỗi ngày về sau chúng ta hãy cùng nhau xây dựng tổ quốc tốt đẹp’.”
Giang Bác nửa tin nửa không: “Chỉ đơn giản như vậy?"
TBC
“Đơn giản chỗ nào?” Tô Bảo Cương trợn trắng mắt: “Điều kiện tiên quyết là em phải hẹn được đồng chí nữ, em nghĩ dễ hẹn người ta lắm sao?”
Đồng ý đi ra chơi với mình chứng minh trong lòng người ta có chút thích rồi, Tô Bảo Cương không nói ra câu này, cảm thấy nên cho em ba bị từ chối mới biết biện pháp mà mình dạy hay ho cỡ nào.
Giang Bác nhướng cao chân mày, Sở Sở rất dễ hẹn, Sở Sở tốt hơn nhiều.
Sáng sớm hôm sau, Tô Bảo Cương đưa Lý Mộc Lan ra nhà ga đón xe lửa trước.
Tống Sở cùng Giang Bác đều đi nhà ga tiễn hai người.
Ở sân ga, Tô Bảo Cương và Lý Mộc Lan đều mắt đỏ hoe.
Lý Mộc Lan dụi mắt:
“Em chờ anh!”
Tô Bảo Cương khẽ ừ: “Anh sẽ cố gắng làm tốt trong bộ đội, và... tranh thủ về sau... cho em... có thể theo quân.”
Hai người cùng đỏ mặt, nhưng mắt sáng ngời.
Đưa Lý Mộc Lan đi xong Tô Bảo Cương xách bao lên chuẩn bị đi bộ đội.
Tống Sở nói: “Trông anh Cương Tử khác quá.”
“Đương nhiên rồi, bây giờ cả người anh tràn ngập sức mạnh, dù cực khổ cỡ nào đều không sợ."
“Tại sao vậy?”