Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 567
Cập nhật lúc: 2024-10-07 20:45:37
Lượt xem: 4
Tôn Á lại mím môi nhìn lén Nghiêm Chúc, cảm thấy hôm nay xem phim vô ích.
Nghiêm Chúc có chút chột dạ nhìn sang bên cạnh.
Là người lớn tuổi nhất trong bốn người, cậu ấy thật sự không dám biểu hiện ra cái gì, luôn cảm giác mình giống như đang làm chuyện xấu.
Thậm chí cậu ấy còn có chút chột dạ, không biết Tô Giang Bác có phải là cố ý hay không, mà cố tình ngăn cách cậu ấy và Tôn Á.
Chờ khi Tôn Á và Tống Sở đi mua dưa hấu, Nghiêm Chúc nhỏ giọng nói với Giang Bác: "Bạn học Tô Giang Bác, mặc dù tôi và bạn học Tôn Á thoạt nhìn chênh lệch mấy tuổi nhưng thật ra cũng không coi là nhiều. Cũng chỉ năm sáu tuổi thôi, có đúng không?"
Giang Bác bình tĩnh đưa mắt nhìn cậu ấy.
“... Thật sự chỉ là chênh lệch mấy tuổi, hơn nữa bây giờ chúng tôi cũng không định ở bên nhau, chúng tôi đã ước định chờ tốt nghiệp xong mới ở bên nhau."
"Ở bên nhau cái gì?"
"Yêu đương." Nghiêm Chúc khẩn trương nên buột miệng trả lời, nói xong cũng đỏ mặt, sau đó ý thức được mình nói cái gì thì kinh ngạc nói: "Cậu, cậu không biết chúng tôi..."
Giang Bác nói: "Hiện tại đã biết."
“...”
Nghiêm Chúc suýt chút nữa vả cho mình một cái vào miệng, tại sao lại thành thật như vậy chứ. Đúng là không đánh đã khai mà.
Lại nhìn Giang Bác, một chút cảm xúc cũng không có, không chê cười, cũng không xấu hổ, đây là cậu ấy đang tự mình diễn kịch sao.
Cậu ấy dứt khoát nhắm mắt nói: "Thật ra cũng không có gì, nam và nữ đến tuổi hẹn hò, nói chuyện yêu đương cũng rất là bình thường, sau này cậu cũng sẽ như thế. Đến lúc đó cậu sẽ biết, hẹn hò, kết hôn sinh con, thành gia lập nghiệp, đây đều là chuyện thanh niên chúng ta nên làm."
TBC
“... Kết hôn sinh con?"
Vẻ mặt Giang Bác lúc này mới xuất hiện một chút thay đổi.
Nghiêm Chúc xem như đã hiểu, người bạn học của mình ở phương diện này thật sự cái gì cũng không hiểu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-567.html.]
Cậu ấy lau trán: "Bạn học, cậu đừng nói với tôi là ngay cả việc đàn ông sau khi lớn lên phải kết hôn cậu cũng không biết nhá."
"Tôi biết." Giang Bác nói.
"Cậu biết mà còn hỏi?" Nghiêm Chúc hình như nghĩ đến cái gì, có chút không được tự nhiên nói: "Tôi và Tôn Á mặc dù kém mấy tuổi nhưng tính cách cô ấy rất tốt, dù sao tôi cũng cảm thấy rất tốt. Tôi muốn ở cùng cô ấy cả một đời, chờ sau khi tốt nghiệp thì làm người yêu, sau đó chờ đủ tuổi sẽ kết hôn, làm một đôi chiến hữu cách mạng cùng chung chí hướng. Cùng nhau dâng hiến cả cuộc đời vì sự nghiệp xây dựng tổ quốc."
Sau khi nói ra toàn bộ, trong lòng của cậu ấy đột nhiên cảm thấy thoải mái hơn, không chột dạ nữa.
Không phải chỉ là sau này làm người yêu sao, không có gì phải xấu hổ.
Nội tâm của Giang Bác lại không bình tĩnh được như vậy.
Cảm giác bản thân vừa phát hiện ra một chuyện mà anh chưa bao giờ nghĩ tới, anh cũng cảm thấy tính cách Sở Sở rất tốt, muốn sống cả đời cùng cô.
Cho nên có phải anh cũng muốn làm người yêu của Sở Sở...
Vì trong lòng có suy nghĩ như vậy, cho nên khi nhìn thấy Tống Sở và Tôn Á cùng nhau trở về, anh cảm thấy có chút không được tự nhiên. Thời tiết hình như oi bức hơn vừa rồi, ngay cả con mắt cũng không dám nhìn Tống Sở.
Tống Sở nghi ngờ nhìn anh một cái, lại nhìn Nghiêm Chúc một cái.
Sau đó nhỏ giọng hỏi Tôn Á: "Anh Tiểu Bác làm sao thế, có phải Nghiêm Chúc nói gì với anh ấy hay không?"
Tôn Á híp mắt nhìn Nghiêm Chúc một cái sau đó vui vẻ nói: "Chắc chắn là nói chuyện của chúng tớ."
Tống Sở: “... Cậu ấy nói thì cậu sẽ vui sao?"
"Đó là đương nhiên, điều này nói rõ anh ấy rất nghiêm túc suy nghĩ chuyện của chúng tớ. Nếu không thì làm sao đồng ý để người ta biết chứ? Có đúng không?"
Vẻ mặt Tôn Á thành thật phân tích, tâm trạng cũng vui sướng hẳn lên.
Chuyến đi này rốt cuộc cũng không vô ích.
Ít nhất hai người Tôn Á và Nghiêm Chúc đã ở chung tự nhiên hơn rất nhiều, không giống như trước đó, sợ đầu sợ đuôi.
Cuối cùng hai người cũng không cần bọn Tống Sở làm kỳ đà cản mũi nữa, tự mình hẹn đi dạo công viên với nhau.