Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 560
Cập nhật lúc: 2024-10-07 06:50:39
Lượt xem: 6
Dù sao bọn nhỏ cũng đều không còn giống trước kia nữa. Bây giờ, Tô Bảo Lượng đã học đại học ở tỉnh thành, năm nay Tô Bảo Cương cũng phải tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, Tô Bảo Phương và Tô Bảo Minh cũng sắp lên cấp ba.
Là những đứa nhỏ đã lớn, sao có thể tùy tiện tiêu hết tiền tiêu vặt chứ.
Thế là Tô Bảo Cương lấy ra một bộ bài poker.
Tống Sở nói: "Đánh bạc là không tốt."
Tô Bảo Cương nói: "Đây không phải đánh bạc, người nhà chúng ta chơi với nhau, không phải chơi ở bên ngoài."
Tô Bảo Phương nói: "Yên tâm đi, anh ấy bị bác gái nhìn chằm chằm cả ngày, nếu còn dám đi ra ngoài chơi cái này thì chắc chắn anh ấy sẽ bị đánh gãy chân!"
Tô Bảo Cương: “...” Người anh cả như cậu ấy đây đúng là người kém uy nghiêm nhất mà.
Tô Bảo Minh kích động nói: "Chị Sở Sở không chơi, vậy em chơi."
"Đi sang một bên, trẻ con chơi cái gì mà chơi."
Tô Bảo Cương không nể mặt chút nào xách em trai ruột của mình sang một bên.
Tô Bảo Minh: “...”
"Em ba cũng không được chơi, em ấy quá là thông minh, cùng chơi sẽ không còn thú vị gì nữa." Tô Bảo Cương nói với vẻ mặt chính nghĩa.
Giang Bác: “...” Anh sẽ không chơi trò ấu trĩ này, anh chỉ ngồi ở bên cạnh hỗ trợ cho Sở Sở.
"Đúng rồi, em ba cũng không được phép hỗ trợ." Tô Bảo Cương nhấn mạnh.
Tống Sở hừ một tiếng: "Không giúp thì không giúp."
Giang Bác mím môi một cái: "Em xáo bài."
"Cái này thì được." Tô Bảo Cương gật đầu. Người giỏi như em ba mà xáo bài cho bọn họ thì bài này chơi sẽ có cảm giác khác hẳn.
Em út Tô Bảo Minh và Giang Bác thông minh nhất bị loại trừ ra, bốn người Tống Sở vây quanh ở một chỗ đánh bài poker.
Lúc đầu Tô Bảo Cương nghĩ không có Giang Bác thì mấy người khác cũng không có gì đáng sợ, hai cô gái, một con mọt sách, cậu ấy không phải muốn thắng thế nào thì thắng sao?
Kết quả...
Sau mấy ván, trong phòng sách truyền đến giọng nói sụp đổ của Tô Bảo Cương: "Vì sao vận may của tôi kém như vậy!" Vừa ván đầu đã không lấy được bài tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-560.html.]
Mã Lan và Tô Chí Phong ở bên ngoài nghe được âm thanh, mắt nhìn về phía phòng sách lại nghe được tiếng cười của con gái mình, hai người không tự chủ mà nở nụ cười.
Cảm thấy sau khi về nhà, con gái vẫn là đứa nhỏ vô lo vô nghĩ.
Trên đường về nhà, Tống Sở đếm số tiền lì xì mình thắng được, trên mặt vui vẻ nở hoa.
Sau đó hào phóng lấy một nửa chia cho Giang Bác: "Anh cũng có phần, nên chia đều. Có thể tiêu thỏa thích, không cần tiết kiệm."
Giang Bác mỉm cười nhận lấy: "Ừm."
Ngày mùng ba tháng giêng, sau khi Mã Lan và Tô Chí Phong tham gia lễ đính hôn nhà Mã Quế Hoa ở đại đội bên kia, thì cả nhà lập tức chuẩn bị trở về Thủ đô.
Lần này thời gian ở nhà dài, ngược lại không có cảm giác buồn như trước kia.
Thay vào đó, tất cả đều vui vẻ chào tạm biệt và hẹn sau này có thời gian sẽ lên Thủ đô chơi.
Dù sao thì hiệu trưởng Tô cũng không làm bao lâu nữa, sau khi xác định được nghỉ hưu hoàn toàn, thì đến lúc đó mới có thời gian cùng bà cụ Tô lên Thủ đô.
Mà mấy đứa nhỏ cũng đều lớn hết rồi, nên muốn lên Thủ Đô lúc nào cũng tiện.
TBC
Tô Bảo Cương vỗ vào vai Giang Bác một cái: "Này, em ba, chờ sau khi anh thi đại học xong sẽ đến gặp các em. Đến lúc đó em vẫn phải xáo bài, anh không tin là vận may của anh vẫn kém như vậy."
Giang Bác gật đầu: "Được."
Tô Bảo Cương vui sướng vô cùng, bá cổ Giang Bác rồi nói với những người anh em khác rằng: "Em ba thật đúng là càng lớn càng biết nói chuyện, không hổ là anh em tốt của chúng ta."
Tô Bảo Lượng và Tô Bảo Minh: “...”
...
Khi trở lại Thủ đô, Tiểu Vương đã chuẩn bị sẵn đồ ăn và nước nóng.
Mã Lan và những người khác biết ơn vô cùng, cảm thấy mọi người đã chăm sóc bọn họ quá chu đáo.
Sau khi ăn xong, Tiểu Vương nói với gia đình Mã Lan rằng lãnh đạo lớn phía trên muốn gặp mặt Tống Sở một lần.
Tống Sở nói: "Chú Tiểu Vương, có chuyện gì vậy ạ?"
"Chú cũng không biết nữa."
Sau khi Tống Sở ăn xong liền cùng Giang Bác ra ngoài, Mã Lan thì lấy ra một xấp tiền được gói bằng giấy báo, nhân tiện để Tống Sở trả lại. Tiền này cầm trong tay thì bỏng còn dùng đến thì luôn cảm thấy hổ thẹn với lòng.