Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 557
Cập nhật lúc: 2024-10-07 06:49:58
Lượt xem: 6
Tống Sở lấy tất cả vàng của mình trong không gian ra, tổng một cái rương đầy. Trước đó cô còn cảm thấy mình có khá nhiều, nhưng hiện tại so với chỗ này thì đúng là không đáng nhắc tới.
"Anh Tiểu Bác, chỗ tiền này đủ làm được rất nhiều chuyện phải không?"
Giang Bác cam đoan: "Anh sẽ tiết kiệm hơn, cố gắng làm nhiều việc hơn nữa."
Tống Sở cười tít mắt.
Sau khi sắp xếp bên trong xong, Giang Bác để nhóm Chu Đại Sơn đi tìm người trong huyện đến, cũng mang hết lực lượng vũ trang trong huyện theo, chuyện ở đây chỉ với nhóm người bọn họ sẽ không thể xử lý tốt.
Tiểu Vũ kinh ngạc: "Thật sự là cơ mật."
Giang Bác gật đầu.
Tiểu Vũ cuống cuồng sắp xếp những người khác đi tìm Bí thư Lữ, còn mình và Chu Đại Sơn thì bày trận địa sẵn sàng, một con ruồi cũng không thể bay qua.
Bí thư Lữ luôn ngồi đợi ở trong văn phòng, khi nhận được tin báo thì ông ta lập tức mang theo đội ngũ đi tới bên này.
Trên đường thoáng cái đã xuất hiện nhiều người như vậy khiến dân chúng có chút khẩn trương.
Tất cả thi nhau suy đoán rằng có phải trong huyện đã xảy ra chuyện lớn gì hay không.
Trong căn hầm đằng sau rừng trúc.
Sau khi Bí thư Lữ nhìn thấy số vàng kia, phải mất một lúc lâu sau mới có thể khiến cho nhịp tim của mình ổn định trở lại.
TBC
Ông ta cảm thấy vừa rồi mình suýt nữa thì đã ngất đi.
"Cái này thật sự được phát hiện ở chỗ chúng ta ư?"
Giọng nói của Bí thư Lữ kích động đến phát run.
Tống Sở nói: "Là ông lão Lâm cùng vợ và con trai cả của ông lão vì đất nước mà cống hiến."
"Khó trách các cháu lại nói như vậy… Đúng là nên được ưu tiên. Đây là tài sản nhà bọn họ sao?"
Bí thư Lữ cảm thấy nhà họ Lâm không thể có nhiều tài sản đến như vậy, nếu không, sao lại phá sản.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-557.html.]
Tống Sở nói lai lịch số vàng của ông lão Lâm lại một lần nữa.
Bí thư Lữ nghe xong nước mắt lưng tròng: "Đây đều là mồ hôi và xương m.á.u của nhân dân, lúc trước đều là vơ vét của dân chúng, bây giờ rốt cuộc cũng có thể dùng cho dân. Đáng tiếc..." Đây chỉ là một phần rất nhỏ trong số đó còn phần lớn đã bị mất đi.
Chuyện này phải báo cáo cho cấp trên biết. "Cái này… các cháu thật sự muốn lấy danh nghĩa của nhà họ Lâm báo lên sao?"
Tống Sở nói: "Cháu đã hứa với ông lão Lâm là không lấy danh nghĩa của ông lão để quyên góp, nhưng chuyện mà ông lão nói thì chúng ta có thể báo lên trên, đây là do chú cả Lâm để lại nên phải cho người khác biết."
Bí thư Lữ gật đầu cảm động.
Chuyện kế tiếp Tống Sở và Giang Bác giao cho Bí thư Lữ và những người khác, dù sao hôm nay họ cũng đã ở bên ngoài cả ngày rồi, nếu còn không về cha mẹ sẽ lo lắng.
Lúc hai người trở về thì trời đã tối.
Mã Lan và Tô Chí Phong đã ở nhà chờ rất lâu, nếu không phải biết có người đi theo, còn có người đến báo tin thì hai người cũng không ngồi yên được như thế.
Tống Sở vừa về đến nhà thì đã nhào vào trong n.g.ự.c Mã Lan: "Mẹ."
Mã Lan nói: "Sao vậy, hôm nay đã xảy ra chuyện gì?"
"Xảy ra rất nhiều chuyện." Tống Sở mang theo giọng mũi nói.
Tô Chí Phong nói: "Vừa ăn vừa nói chuyện đi, hai người các con đã ra ngoài cả ngày, đều phờ phạc đi không ít rồi."
Buổi tối, cả nhà chỉ tùy tiện nấu chút mì ăn, ngồi vây quanh cái bàn và lò sưởi, Tống Sở kể lại chuyện kho báu cho Mã Lan nghe một lần.
Cô cũng không ngờ rằng, đằng sau trò chơi kho báu lại cất giấu nhiều chuyện như vậy.
Những tin tức này thật sự khiến Mã Lan và Tô Chí Phong kinh ngạc sửng sốt.
Cuối cùng trong lòng hai người mang đầy cảm xúc, cũng không biết nên cảm khái cái gì.
Là ông lão Lâm xả thân quên mình, cuộc đời người nhà họ Lâm thăng trầm, hay là bà lão Lâm ra đi quá sớm.
Mã Lan sờ đầu Tống Sở an ủi: "Bất kể như thế nào đi nữa, cuối cùng cũng thấy ánh mặt trời rồi."
Tô Chí Phong vì muốn làm cho con gái vui vẻ hơn, còn cố ý nói: "Khó trách lúc trước Sở Sở nhà chúng ta có thể tìm được khối vàng ở bên đó, thì ra ở bên kia thật sự có người vận chuyển vàng."