Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 549
Cập nhật lúc: 2024-10-07 06:48:11
Lượt xem: 10
Giang Bác nói: “Tôi muốn về quê ăn Tết.”
Sở trưởng Thái: "..."
Nghe thật xót xa, đúng là mấy năm nay quá bận.
Giang Bác lại nói: “Có máy bay thì không cần phiền phức như vậy."
Sở trưởng Thái lập tức nói:
“Chúng ta có máy bay, nếu cậu muốn thì có thể xin…”
Giang Bác nói, trong mắt tràn đầy cảm xúc ngầm hiểu: “Không muốn.”
“. . .”
Sở trưởng Thái không nói nên lời, rõ ràng là anh ghét bỏ máy bay không tốt.
“Chờ sang năm dù phải đập nồi bán sắt cũng phải làm máy bay!”
TBC
Không chỉ Giang Bác bận rộn vì về quê ăn Tết, nhóm Mã Lan, Tống Sở cũng bận, dù sao nếu về quê thì sẽ không có thời gian học.
Vì quá bận nên sinh nhật của hai đứa trẻ cũng không tổ chức rình rang. Hơn nữa bởi vì thời cuộc, nên không làm tiệc sinh nhật như năm ngoái.
Mấy bạn học chơi thân còn đặc biệt tặng quà.
Một bạn học nam của câu lạc bộ văn học còn viết một bài thơ cho Tống Sở, dùng hai mươi loài hoa khen cô nức nở.
Lúc Tống Sở và Giang Bác mở quà đã mở trúng quà này đầu tiên.
Tống Sở đọc xong khen không dứt miệng: “Rất có tài, viết rất tốt.”
Giang Bác nghe vậy vành tai nhúc nhích, cầm lấy xem: “Không có gì hay.”
Tống Sở lấy lại, nói: “Chúng ta mới năm hai, viết được như vậy đã khá lắm rồi.”
“Tóm lại không hay!” Giang Bác quay lưng đi, trong lòng cảm thấy chua xót.
Giang Bác ngước nhìn khuôn mặt Tống Sở dần giống với thế giới kia, nỗi lòng buồn bực.
“Nhưng em càng thích quà anh Tiểu Bác cho hơn.”
Tống Sở cười ôm lên bàn phím mà Giang Bác làm cho cô.
Bàn phím cũ gõ chữ không tốt, mỗi lần gõ xong ngón tay rất mỏi, bàn phím mà anh Tiểu Bác tặng tốt hơn, về sau gõ chữ cũng nhanh hơn.
Giang Bác mím môi: “Ừ.”
Sau ngày sinh nhật, Tống Sở cảm thấy thời gian trôi thật nhanh, chớp mắt đã đón đợt tuyết đầu mùa, sau đó là nghỉ đông.
Trước khi nghỉ đông, Giang Bác cũng chỉ đạo xong công việc hạng mục trong tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-549.html.]
Thoáng chốc hoàn thành mấy hạng mục, các lãnh đạo đều bị rung động, bọn họ lại lần nữa nhận thức tiềm lực của Tô Giang Bác siêu lớn.
Vì thế khi gia đình Mã Lan lên xe lửa, trừ Chu Đại Sơn và Tiểu Vũ ra, lại sắp xếp thêm mấy nhân viên đi theo bảo vệ.
Nhưng không để nhóm Giang Bác biết chuyện này, đều là nhân viên cảnh vệ mặc đồ thường.
Cả gia đình lại đạp chân lên nhà chờ của nhà ga tỉnh thành, có cảm giác gần hương tình khiếp.
Tính ra đã hơn hai năm không trở về.
“Anh ba, chị dâu!”
Tô Văn Lệ kéo chồng và con trai chạy về phía bọn họ, tiếp đó vui vẻ nhìn Tống Sở: “Sở Sở và Tiểu Bác đã lớn rồi.”
Tống Sở cười toe: “Cô út.”
Thiếu nữ mười bốn tuổi đã trổ mã, hơn nữa còn bởi vì đủ dinh dưỡng mà cao hơn, xinh đẹp yêu kiều.
Con trai của Tô Văn Lệ là Bối Bối chạy tới ôm chân Tống Sở:
“Chị!”
Thằng bé đã sáu, bảy tuổi, nhưng vẫn còn nhớ chị đẹp Tống Sở, nó thích cô nhất.
Tống Sở vui vẻ đang định ôm Bối Bối thì bị Giang Bác đã giành trước xách bổng lên.
Giang Bác hỏi: “Thằng bé đi học chưa ạ?”
Tô Văn Lệ cười đáp: “Đi tiểu học rồi.”
Giang Bác lại hỏi: “Thành tích tốt không? Làm xong bài tập nghỉ đông chưa?”
Bối Bối đang giãy giụa thoáng chốc rụt lại, xoe tròn mắt nhìn anh.
Mắc mớ gì vừa gặp đã hỏi mấy chuyện này, ghét ghê.
Hứa Nguyên Kiều nói: “Tiểu Bác lớn thật rồi, hiểu chuyện, còn biết quan tâm việc học của em trai.”
Tô Chí Phong nói: “Thì đấy, bình thường đều là thằng bé trông chừng việc học của Sở Sở, từ nhỏ đã dưỡng thành thói quen tốt.”
Bối Bối: "..."
Bởi vì là mùa đông nên nhóm Mã Lan từ chối lời mời của Tô Văn Lệ, cả nhà muốn về thẳng huyện Bình An.
Tô Văn Lệ thấy thế nói một tiếng với Hứa Nguyên Kiều, để chồng mang con về nhà trước, còn mình thì đi theo cả nhà Mã Lan lên xe.
Tô Văn Lệ đi cùng chủ yếu là vì muốn hỏi thăm một ít tin tức.
“Anh ba, chị dâu, tình huống hiện tại rốt cuộc thế nào? Nhà xuất bản của chúng em có rất nhiều sách vẫn không dám xuất bản, bên trên… hiện tại chính sách như thế nào?”
Cả nhà Mã Lan nghe thế mới biết bên dưới vẫn bị chút ảnh hưởng, có một số người hiểu lầm chính sách của bên trên, khiến lòng người hoảng sợ.