Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 522
Cập nhật lúc: 2024-10-06 22:02:03
Lượt xem: 14
Anh cảm thấy Sở Sở đi học đại học trở nên vui vẻ, vui hơn bất cứ lúc nào khác.
Lớp trưởng Nghiêm vịn trán:
“Các bạn học nữ dưới sự dẫn dắt của bạn Tô Tống Sở đã phát động nữ quyền, nếu chúng ta không cố gắng sẽ bị người khinh thường."
"Không sao cả."
" Không thể để yên như vậy, không bàn tới vụ không gả không cưới, sợ là muốn ở rể cũng không ai thèm. Chúng ta cần bảo vệ tôn nghiêm của đồng bào nam, chứng minh học sinh nam khoa văn học của đại học Bắc Kinh không phải cục nợ!”
Cái này thì đúng là không thể mặc kệ, Giang Bác nhíu mày hỏi:
TBC
“Tổ chức như thế nào?”
"Chúng ta cũng viết gì đó đi.”
Giang Bác nhíu mày, văn vở của anh không bằng Sở Sở.
“Sách của câu lạc bộ văn học là viết văn, cậu là ủy viên học tập vừa là hội trưởng câu lạc bộ học tập, thế thì dạy cho mọi người kỹ xảo sáng tác được không?”
Giang Bác: “. . . Được.”
Không sao, anh sẽ tìm thời gian đọc thêm sách vở.
Tống Sở phát hiện Giang Bác gần đây hơi bận.
Anh mượn nhiều sách từ thư viện, tan học còn nhờ nhóm Tiểu Vũ bê lên xe giùm.
Tống Sở nói: “Anh Tiểu Bác, sao anh có thể mượn nhiều sách vậy? Mỗi người chúng em chỉ được mượn ba quyển.”
Giang Bác lấy một xấp thẻ mượn sách ra khỏi túi.
Tống Sở kinh ngạc hỏi:
“Lấy thẻ mượn sách của người khác hả?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-522.html.]
Giang Bác gật đầu, biết anh muốn mượn sách nên Nghiêm Chúc tìm một đống thẻ cho anh, nói là mọi người cực kỳ ủng hộ anh giành ánh sáng cho học sinh nam trong lớp.
Tống Sở cười vui vẻ: “Vậy là anh Tiểu Bác ở chung hòa hợp với mọi người nhỉ.”
Giang Bác không tỏ ý kiến. Những người này tư tưởng đều rất đứng đắn, ở chung không khiến người khó chịu.
“Mà anh Tiểu Bác mượn nhiều sách như vậy làm gì?”
“Viết sách.” Tống Sở không nói tỉ mỉ: “Tiểu tổ học tập muốn viết sách.”
Tống Sở nghe thấy Giang Bác định làm hoạt động đoàn thể nhỏ thì càng vui: “Ngày mai em cũng sẽ bàn với Tôn Á mượn tất cả thể mượn sách của mọi người, mượn nhiều sách học tập. Nhưng với số sách này, một mình anh Tiểu Bác cũng không học hết được, anh nên kêu mọi người đều tham dự vào, như vậy mới có tham dự và cảm giác vinh dự tập thể, anh không thể một mình làm hết mọi việc.”
Giang Bác cảm thấy một mình anh có lẽ làm càng nhanh hơn, nhưng nếu lần sau có việc tương tự thế này, không chừng đám người đó lại tìm anh, thế thì bận lắm.
Giang Bác gật gù học hỏi: “Đúng rồi, anh sẽ xem một phần, còn lại cho bọn họ."
Tuy tốc độ đọc sách của Giang Bác nhanh, nhưng anh không phải cứ cắm đầu đọc, hôm sau đến trường còn sót một chồng sách chưa đọc. Giang Bác giao hết cho Nghiêm Chúc, để mọi người cùng nhau xem, tổng kết trọng điểm trong sách rồi tập hợp lại.
Đúng vậy, phần của bọn họ chỉ là cuốn tập hợp tổng kết kinh nghiệm của người đi trước, không định xuất bản, đến lúc đó cung cấp cho học sinh trong khoa văn học sử dụng.
Nghiêm Chúc không cảm thấy có gì không tốt, ngược lại cảm thấy Giang Bác có ý tưởng hay, một mình cậu ấy lấy đi một nửa sách: “Yên tâm, tớ sẽ phân ra ngay, trong một tuần là chúng ta có thể tổng kết tất cả tư liệu."
Nghe thấy thời gian này, Giang Bác: ". . ."
Thấy Giang Bác dường như hơi không vừa ý, Nghiêm Chúc nói nhỏ: “Yên tâm đi, tớ đã lén hỏi thăm, bên câu lạc bộ văn học cũng là một tuần nộp bản thảo, sẽ theo kịp. Với lại chúng ta nên nhường bọn họ, dù sao bên kia có nhiều bạn học nữ hơn, đúng không nào?”
Giang Bác cảm thấy rất có đạo lý, cũng không thể làm Sở Sở kém hơn mình, hiếm khi cô hứng thú với việc gì.
Học sinh trong lớp biết hai bên đều đang chuẩn bị ra tác phẩm, lục tục gia nhập trận doanh khác nhau. Đám văn thanh thích viết văn hơn, cảm thấy linh cảm quan trọng hơn thì gia nhập câu lạc bộ văn học của Tống Sở, cùng viết văn góp tác phẩm.
Học sinh chú trọng kỹ xảo sáng tác thì gia nhập bên Giang Bác, định cung cấp tài liệu học tập trợ giúp đám bạn học mới gia nhập vào gia đình lớn khoa văn học.
Cố vấn trường học cô Lý sau khi biết chuyện thì rất vui, cố ý để lại chìa khóa lớp học cố định cho họ dùng vào công việc.
Các lãnh đạo của khoa văn học cũng vui vẻ nhìn đám học sinh mới nhập học tràn đầy sức sống.