Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 520
Cập nhật lúc: 2024-10-06 22:01:10
Lượt xem: 7
Bữa cơm này đều ăn rất vui vẻ, cũng khiến học sinh trong lớp thấy hãnh diện, lên đại học rồi nhiều người biết rõ bạn cùng trường ưu tú có ý nghĩa lớn thế nào với mình.
Không ai muốn bạn cùng trường là người tài trí tầm thường.
Mới vào học đã quen bạn cùng trường ưu tú như vậy, đúng là niềm vui cho đời sinh viên.
Bọn họ còn thương lượng có nên thành lập một tiểu tổ học tập, sau này giao lưu kinh nghiệm học tập, cùng tiến bộ, tránh cho chểnh mảng trong việc học hay không.
Lớp trưởng Nghiêm Chúc nói: “Lớp chúng ta có câu lạc bộ văn học nhỉ, hay là chúng ta làm câu lạc bộ học tập không? Tớ kiến nghị cho đồng chí Tô Giang Bác làm hội trưởng.”
Tôn Á giơ tay đồng ý: “Tớ đồng ý, đến lúc đó nói cho bạn cùng lớp, ai muốn tham gia thì tùy, mọi người cảm thấy thế nào?"
Nghiêm Chúc hỏi Giang Bác: “Bạn Tô Giang Bác thấy sao?”
Giang Bác không thích, anh chẳng cần học hành, nhưng thấy bộ dạng đầy hứng thú của Tống Sở bèn gật đầu.
Tống Sở vui vẻ nhìn Giang Bác, mừng vì anh nhanh chóng dung hợp vào đời sinh viên.
Dưới sự tuyên truyền của lớp trưởng và ủy viên tuyên truyền - đồng chí Tôn Á, các bạn trong lớp đều biết trừ câu lạc bộ văn học ra, lớp còn chuẩn bị làm câu lạc bộ học tập, học sinh siêu giỏi số một toàn trường – đồng chí Tô Giang Bác đảm nhiệm hội trưởng.
Riêng cái tên Giang Bác cũng đã đủ khiến cho một đám người bu đen bu đỏ, rất nhanh đã có nhiều người đến bên này báo danh.
Các học sinh của lớp khác trong khoa văn học khóa thứ 65 đều biết rằng, lớp này có nhà văn làm hội trưởng câu lạc bộ văn học, có học sinh siêu giỏi làm hội trưởng, ghen tỵ quá đi!
Viện khoa học số học, viện trưởng Viên từ sớm đã đến lớp của Giang Bác nhìn, nhưng lại được cho biết là anh không đến.
Viện trưởng Viên buồn bực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-520.html.]
Ông định gặp hạt giống toán học này, muốn tâm sự với anh, cho khích lệ, bàn về khác biệt giữa văn học và số học, kết quả người học sinh này căn bản không đến.
Khỏi hỏi, chắc chắn là đi học bên khoa văn học rồi.
Viện trưởng Viên cảm thấy siêu khó chịu, ông cho rằng học sinh này cực kỳ có thiên phú về toán học, nhiều công thức giải toán mà chính bọn họ cũng không biết.
Hạt giống tốt như vậy định sẵn tỏa sáng ở khoa toán học mới đúng, vì sao mê mẩn văn học?
Viện trưởng Viên lại đi khoa văn học tìm người hỏi thăm tin tức, hỏi cố vấn trường học mới biết Giang Bác chẳng những học ở khoa văn học, còn như cá gặp nước, hiện tại làm mấy chức vụ.
Viện trưởng Viên vuốt đỉnh đầu lưa thưa tóc, học văn thì thôi đi, còn đảm nhiệm nhiều chức vị, đào đâu ra thời gian học toán nữa?
TBC
Viện trưởng Viên cảm thấy phải tìm cách khiến học sinh này đi học khoa toán, cứ để mặc như vậy thì học sinh này sẽ bị bên khoa văn học đồng hóa.
Tống Sở cùng Giang Bác ngồi xe về nhà, bởi vì trường học quá xa nhà, không tiện đạp xe.
Khi về nhà thì trời đã tối.
Tống Sở ngồi trên xe cảm thấy đuối sức, tuy rằng tinh thần phấn khởi, nhưng mắt đã lim dim. Cô nghĩ đến một vấn đề, hiện giờ chính mình cùng anh Tiểu Bác đều là ban cán bộ, tùy thời đều có nhiệm vụ, nếu không ở lại trường thì giáo viên và đám bạn học đều không tìm được bọn họ. Dù Tống Sở cực kỳ không nỡ xa cha mẹ ở nhà, nhưng thật ra cha mẹ vì chăm sóc bọn họ mà vất vả đi rồi về hàng ngày.
Sau khi vào đại học, Tống Sở càng thêm hiểu rõ nỗi vất vả của cha mẹ trong trường. Việc học trong đại học rất nặng, có nhiều hoạt động, lúc trước cha mẹ chắc đã bỏ qua nhiều cơ hội vì chăm sóc bọn họ.
Tống Sở quay sang thương lượng với Giang Bác:
“Anh Tiểu Bác, chúng ta ở xa quá, không phương tiện, hay là nội trú đi.”
Giang Bác: “. . .”
"Hơn nữa đi rồi về như vậy hơi mệt. Lúc trước cha mẹ vì chăm sóc chúng ta nên không thể ở nội trú, mỗi ngày đều phải về nhà, cũng rất vất vả. Nếu hai chúng ta xin nội trú thì cha mẹ cũng có thể ở nội trú, cuối tuần về nhà gặp mặt. Nếu anh không nỡ xa cha mẹ thì lúc nào không có môn học chúng ta đến trường thăm hai người là được.”