Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 512
Cập nhật lúc: 2024-10-06 21:57:26
Lượt xem: 7
Giang Bác ngược lại không chú ý đề tài của bọn họ, giương mắt nhìn những tứ hợp viện rộng rãi.
Giang Bác hơi động lòng, nhưng cũng lo lắng, trong lòng đặc biệt rối rắm.
Nhóm Tô Bảo Cương ở lại thủ đô mấy ngày, Tống Sở chẳng những dẫn bọn họ đi những thắng cảnh di tích, ăn đồ ngon, còn đưa bọn họ đi thăm mấy trường học nổi tiếng trong thủ đô.
Ở huyện Bình An không thể nào thấy được những trường học này.
Trước kia luôn nói thi đại học, nhưng bọn nhỏ căn bản không biết đại học là bộ dạng gì.
Giờ đích thân đến xem mới thật sự cảm thụ được học đại học là một chuyện tuyệt vời biết bao. Dù học hành vất vả cỡ nào, nhưng khi tưởng tượng được đi vào đại học như vậy thì cảm giác khó tới mấy cũng chịu đựng được, chỉ cần thi đậu là tốt rồi.
Chơi một tuần, nhóm Tô Bảo Cương thỏa mãn trở về. Nơi này chung quy không phải nhà mình, bọn họ còn phải đi về học.
Tuy chỉ đến vài ngày nhưng bọn họ đã biết được rất nhiều thứ không thể thấy ở huyện Bình An, còn biết nhiều điều trước kia không biết.
Trước khi lên xe lửa, mấy đứa nhỏ ôm nhau, sau khi lên xe, nhóm Tô Bảo Cương còn hét to hướng ngoài cửa sổ xe: “Về sau bọn anh sẽ đến thủ đô nữa! Nhớ chờ nhé!”
Tống Sở đỏ mắt lưu luyến, cực kỳ khó chịu.
Mã Lan dỗ dành con gái:
“Chờ tới kỳ nghỉ lại mời bọn họ đến chơi, hoặc nhà mình về quê.”
Tô Chí Phong nói: “Trên đời bữa tiệc nào cũng phải tàn.”
Mã Lan lườm chồng, bà phát hiện từ khi thầy Tô làm sinh viên cao học thì có khuynh hướng thành mọt sách, không biết dỗ dành gì hết.
Quả nhiên Tống Sở vừa nghe lời này, trái tim đa sầu đa cảm đau nhói, nước mắt ứa ra.
Tô Chí Phong: “. . .”
Giang Bác là người không chịu nổi giọt nước mắt của Tống Sở nhất, cầm khăn tay lau nước mắt cho cô: “Đừng khóc nữa. Về sau giao thông tiện lợi thì tốt rồi, cũng không xa, khoảng cách này ngồi máy bay chỉ mất hai tiếng.”
Tống Sở lau nước mắt nói: “Nhưng bây giờ còn chưa có máy bay.”
Giang Bác: " Sẽ có, rồi sẽ có video call, chờ khi nào có internet, thăng cấp máy vi tính là sẽ có video call.”
Tống Sở mang theo giọng mũi gật đầu nói: “Ừ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-512.html.]
Mã Lan chọt cánh tay của Tô Chí Phong: “Nhìn thấy không, học theo con trai của anh kìa.”
Tô Chí Phong cười gượng: “Cái này không học theo được, thằng bé nói ra là dỗ người, còn anh nói ra là gạt người."
Nhóm Tô Bảo Cương đi về khiến Tống Sở khó chịu hai ngày, lại vùi đầu viết sách khiến cô dần quên nỗi buồn biệt ly.
Giang Bác thì đi viện nghiên cứu một chuyến, hỏi tiến triển của điện thoại di động.
Sắc mặt sở trưởng Thái hồng hào nói:
“Sắp rồi, sắp kiến thiết xong trạm cơ sở thủ đô của chúng ta, ước chừng chờ thêm nửa năm.”
Giang Bác: ". . ."
“Không còn cách nào khác, quốc gia thiếu nhân tài về mặt này, xây trạm cơ sở cũng cần nhà xây dựng.”
Giang Bác mím môi, nói: “Tôi định tự mình nhận hạng mục internet.”
Sở trưởng Thái không rõ vì sao Giang Bác cứ chăm chăm vào internet: “Hiện giờ chúng tôi cũng sốt ruột với hạng mục này.”
Giang Bác trầm giọng nói: “Phải làm nó, cách quê hương quá xa, dùng thứ này có thể gặp mặt."
Sở trưởng Thái hỏi: “Là sao?”
“Dùng thứ này có thể mặt đối mặt giao lưu."
"Ý cậu nói máy vi tính dùng internet là có thể mặt đối mặt với người khác?”
Làm sao có thể Sở trưởng Thái kinh sợ, cảm giác kinh sợ còn hơn là điện thoại di động, tựa như thần thoại truyền thuyết vậy.
TBC
Nhưng ông ta theo thuyết duy vật.
Nhưng Giang Bác gật đầu.
" " Sở trưởng Thái ngẫm nghĩ tác dụng của thứ này.
Sở trưởng Thái vốn không mấy hứng thú với internet, cảm giác duy nhất là tiện cho việc truyền tư liệu, chẳng có ích lợi gì.
Nhưng nếu máy vi tính thật sự có công năng như Giang Bác nói thì sẽ khác, từ khía cạnh này thì nó tiện lợi còn hơn điện thoại di động.
Sở trưởng Thái lập tức tỏ vẻ sẽ phê thêm vốn cho hạng mục này, ủng hộ nghiên cứu của Giang Bác.