Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 511

Cập nhật lúc: 2024-10-06 21:57:11
Lượt xem: 9

Ngày đầu tiên đến thủ đô, ước mơ của nhóm Tô Bảo Cương lần lượt tan biến, đi con đường nào cũng đều chạy không khỏi bước đầu chăm học, cảm giác lòng lạnh lẽo.

Lúc Mã Lan và Tô Chí Phong về trời đã tối, bọn nhỏ đã ăn cơm xong, cũng ăn xong dưa hấu, đang hưởng thụ điều hòa và tám chuyện.

Thấy hai vợ chồng về muộn, nhóm Tô Bảo Cương thổn thức hỏi:

“Học đại học vất vả như vậy sao ạ?”

Tô Chí Phong nghiêm túc giáo dục: “Học hành sao có thể không cực khổ?”

Mã Lan không nhịn được muốn lườm Tô Chí Phong: “Đừng nghe chú của mấy đứa nói bừa, có cực hay không còn tùy vào mỗi người. Chú và dì lớn tuổi, chỉ có thể cố gắng nhiều hơn người ta. Bởi vậy mấy đứa phải thừa dịp tuổi nhỏ chăm chỉ học, đến tuổi của chú thím thì không cần học nữa, chứ để lớn tuổi như chúng ta mà còn phải đi học thì đáng thương biết bao.”

Nhóm Tô Bảo Cương nghe vậy cảm thấy rất có lý.

Tô Bảo Cương nhớ mẹ của mình: “Mẹ của cháu cũng siêu vất vả, lần trước nhận được tài liệu học mà em ba gửi về cũng khó chịu muốn khóc.”

TBC

Tống Sở tò mò hỏi: “Sao lại muốn khóc?”

“Hình như là vì em ba viết nhiều điểm tri thức, nhiều còn hơn trong sách.”

Tống Sở nhìn về hướng Giang Bác: “Anh Tiểu Bác, anh thật tốt với bác gái cả!”

Bình thường anh Tiểu Bác hiếm khi viết cho người khác.

Giang Bác bình thản nói: “Vừa lúc nhàn rỗi thế là viết ra một số điểm tri thức hơi cao hơn một chút.”

Tô Bảo Cương cảm thấy nếu mẹ mà nghe được lời này chắc lại khóc, mẹ của cậu còn cho rằng những điểm tri thức được khoanh vùng này đều có trong đề thi, vừa lèm bèm vừa chăm chỉ học, đã học một năm vẫn chưa có tự tin đi thi, nói là khó như vậy phải học thêm một năm nữa cho chắc.

Đêm đầu tiên đến thủ đô, bọn nhỏ không bị lạ giường, nằm xuống liền ngủ, hôm sau đều dậy sớm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-511.html.]

Tô Chí Phong và Mã Lan định xin phép nghỉ cùng chơi với bọn nhỏ vài ngày, nhưng nhóm Tô Bảo Cương từ chối, nói để Tống Sở chơi với họ là đủ, hai người không nên làm lỡ việc học, nếu không sẽ bị ông nội giáo dục.

Trong lòng đám nhóc cũng không muốn người lớn chơi cùng, cảm thấy gò bó.

Cuối cùng vẫn là Tống Sở cùng Giang Bác ngồi ở trong xe, mang theo bọn họ đi dạo cố cung, Trường Thành. Chơi cả ngày, mệt rã rời, nhưng khi ăn vịt nướng thì cả đám hăng hái vô cùng.

Sau khi ăn xong, mấy đứa trẻ đơn phương quyết định, về sau nhất định phải đến thủ đô phát triển, dù khó khăn cỡ nào cũng quyết tới thủ đô.

Nhóm Tô Bảo Cương cảm thấy thủ đô chẳng những có đồ ăn ngon, nhà cũng to.

Tô Bảo Cương nói: “Tứ hợp viện kia tuyệt thật, cảm giác ở sướng còn hơn nhà kiểu Tây, về sau trong nhà nuôi mấy đứa nhỏ đều đủ chỗ ở, còn dư ra chỗ cho chúng chơi.”

Tô Bảo Minh cười to bảo: “Không biết thẹn, còn đòi nuôi con.”

“Anh sắp mười sáu rồi, sao không thể nói? Mẹ anh còn bảo sang năm nên kiếm bạn gái, quen nhau vài năm, chờ tới tuổi là có thể kết hôn, sau đó tách hộ khẩu cho anh.”

Tống Sở xoe tròn mắt: “A, anh cả đã có thể kết hôn rồi sao?"

Tô Bảo Cương ngượng ngùng: “Khụ khụ khụ, cũng không nhanh như vậy, là có thể quen bạn gái. Ôi, mấy đứa còn nhỏ, khó mà nói chuyện này.”

Tô Bảo Phương hừ một tiếng: “Có gì không thể nói, em đã mười ba tuổi. Tuổi kết hôn của con gái vốn sớm hơn con trai mấy năm, chúng ta là bình đẳng."

Tô Bảo Phương đã có kinh nguyệt, mẹ nói cô bé đã lớn rồi, phải chú ý hơn, không thể nắm tay với con trai, nói là nắm tay sẽ bị cái gì đó.

Tô Bảo Lượng vỗ đầu em gái mình: “Anh còn chưa nói gì đâu, em có ý tứ một chút được không!”

Tô Bảo Phương chu môi.

Vẻ mặt Tống Sở thẫn thờ, cảm giác thời gian trôi nhanh quá, các đồng bạn trước kia còn bé xíu mà bây giờ đã lớn lên có thể đàm luận chuyện tìm người yêu kết hôn rồi.

Tống Sở sờ đầu, phát hiện mình hình như lớn hơi chậm.

Loading...