Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 507
Cập nhật lúc: 2024-10-06 21:51:33
Lượt xem: 13
Quyển sách phần một của Tống Sở tên là Phong Hỏa Cân Quắc.
Tổng cộng chỉ hơn hai trăm nghìn chữ, mỗi ngày cô rút ra thời gian rảnh gõ máy vi tính, bắt đầu từ mùa hè năm ngoái viết đến hiện tại cũng đã hơn nửa năm.
Với ánh mắt của lãnh đạo lớn thì hành văn còn thiếu chút độ cứng, so sánh với những tác giả thật sự thì còn cách biệt nhiều.
Chuyện này thì bình thường, cô dù sao cũng còn nhỏ, không có kinh nghiệm với đời và thời gian lắng đọng, nhưng câu chuyện ngược lại rất khúc chiết.
Trong xã hội cũ, một gia đình họ Thẩm hoàn toàn không có mụn con trai, họ nuôi bốn đứa con gái.
Gia đình bị các xóm giềng tư tưởng phong kiến cười nhạo, rồi chiến loạn đến. Khi chiến tranh kéo tới, cả thôn đều loạn, những xóm giềng cười nhạo bốn chị em gái đều được chị cả và chị hai thông minh trợ giúp bọn họ tránh bị giặc đánh. Còn em ba và em út thì bởi vì đi thị trấn báo tin mà thất lạc với người nhà, trong lúc bị thất lạc bọn họ luôn gặp những khó khăn khác nhau. Cuối phần một vừa lúc là em út bị giặc bắt, vốn đầy nguy hiểm, nhưng cô út Thẩm thông minh dựa vào tài ăn nói kích động tù binh và Hán gian trong trại tù, sắp nội ứng ngoại hợp cùng nhau chạy trốn.
Đọc những tình tiết này, lãnh đạo lớn không kiềm được bật cười.
Ông cảm thấy tư tưởng của con nít thật đơn thuần, suy nghĩ quá đơn giản, nhưng đọc khiến người thoải mái.
Loại sách báo thông tục dễ hiểu như vậy có thể đọc giải trí, còn có thể chọn lựa một ít đoạn ngắn tiến hành tinh giản, chụp thành phim, ưm, phải xem hưởng ứng thế nào đã.
Tống Sở biết bác lãnh đạo lớn luôn bận rộn nên ngại đi hỏi tình huống thế nào, ngoan ngoãn chờ.
Cô vừa chờ vừa ôn tập, đợi gần một tháng mới được đến hồi âm.
TBC
Nhà xuất bản của thủ đô đã đồng ý sẽ xuất bản cuốn sách này của Tống Sở, tên bìa là lãnh đạo lớn viết cho cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-507.html.]
Tống Sở không biết điều này có ý nghĩa thế nào, nhưng sâu trong lòng vẫn cảm ơn bác lãnh đạo lớn đã giúp mình, vẻ mặt của cô tràn đầy vui sướng.
"Anh Tiểu Bác, xuất bản rồi, không cần bỏ tiền nữa! Em vẫn có thể xuất bản sách!”
Giang Bác thấy cô vui như thế thì cũng vui theo, thầm cảm kích những người khiến Sở Sở vui vẻ.
Anh cảm thấy chờ sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc sẽ viết thêm vài cuốn sách.
Bởi vì sách của Tống Sở là bên thủ đô xuất bản, in ấn toàn quốc nên lưu trình hơi phức tạp.
Mãi khi nhóm Tống Sở sắp thi lên đại học mới chính thức bán ở các nơi.
Tống Sở vội làm giai đoạn tiến lên đợt cuối cho thi lên đại học, không cố ý quan tâm tình huống sách của mình, nên không biết sách bán đắt như tôm tươi ở các nơi.
Thời này ít có sách thích hợp cho người trưởng thành giải trí, một ít phần tử trí thức thích xem tác phẩm văn học của những nhà văn lớn, nhưng cũng có một phần đồng chí trình độ văn hóa không cao nhưng cũng thích tìm kiếm sách đơn giản đọc, đặc biệt là các đồng chí nông dân, bọn họ không biết nhiều chữ.
Lúc sách của Tống Sở xuất bản cả nước, lãnh đạo lớn tự tay viết tên sách, thế là chẳng cần tuyên truyền cũng có nhiều người nghe tiếng tìm mua.
Sau khi đọc nội dung, một số người cảm thấy có hoa không quả, nhưng một số khác đọc nó như tiểu thuyết, cảm thấy nội dung mới mẻ độc đáo, tình tiết cao trào lên xuống, khiến người đọc không ngừng được.
Đặc biệt là nhiều đồng chí nữ trẻ tuổi, làm việc xong buổi tối nằm trên giường đọc sách, thường sẽ thay mình vào nữ chính trong sách, cảm thấy nữ chính thông minh cơ trí, giỏi võ nữa, quả thực là đàn bà còn hơn đàn ông.
Một vài đồng chí nữ còn lưu truyền một câu thế này: phụ nữ mà chơi thật thì đàn ông chỉ xứng xách dép.
Không phải phụ nữ dở, chỉ vì không có cơ hội được giáo dục. Nhìn mấy chị em trong sách đi, bởi vì mỗi người đều học được bản lĩnh nên khi tai nạn tới trước mặt, họ chẳng những tự bảo vệ mình còn có thể trợ giúp người khác.