Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 495
Cập nhật lúc: 2024-10-05 08:40:53
Lượt xem: 5
Đại đội trưởng nói: "Thật sao? ”
"Thật ạ, bằng không tại sao bên trên lại cải cách kỳ thi tuyển sinh đại học?"
TBC
Đại đội trưởng gãi gãi sau gáy, nói: "Sau này chú sẽ chú ý, sẽ để cho tụi nhỏ được đi học nhiều hơn.”
Trên đường, Tống Sở tựa vào cánh tay Mã Lan: "Mẹ, mẹ nói xem đại đội có cho con gái đi học không?”
"Chắc là sẽ cho, chỉ là chuyện đấy không thể gấp gáp được, dù sao cũng đã bao nhiêu năm sống theo tư tưởng cũ rồi."
Tâm tình Tống Sở vẫn có chút trầm xuống.
Những gì cô nghe được ngày hôm nay đã phá vỡ ít nhiều nhận thức của cô.
Buổi tối lúc đi ngủ, Tống Sở vẫn còn đang suy nghĩ về vấn đề này.
"Anh Tiểu Bác, anh cảm thấy con trai hay con gái thì tốt hơn?”
Giang Bác vốn đang nằm im lặng, để ý tới tâm tình Tống Sở, nghe cô nói chuyện như vậy bỗng có chút bối rối, cuối cùng nói: "Đều tốt cả.”
Anh thật sự không muốn thiên vị.
Tống Sở lại nói: "Vậy tại sao lại có nhiều người không thích con gái đến như vậy?”
Ông chủ tiệm vịt quay không truyền nghề cho con gái, người trong đại đội ném con gái đi... Hơn nữa còn không cho con gái đi học.
Nhưng trong công việc, vẫn có rất nhiều người phụ nữ đang làm việc.
Trước kia, mẹ cô không những là công nhân tạm thời của công xưởng thép, còn làm việc trong hầm mỏ, hơn nữa những người phụ nữ làm chung với mẹ cũng đều làm việc chăm chỉ như các công nhân nam.
Còn có cô nhỏ nữa, cũng là một đồng chí nữ tài hoa mà.
Con gái không kém con trai chút nào cả, dựa vào cái gì lại ghét bỏ?
Chỉ vì các cô phải gả đi thôi sao? Nếu không thích con gái lấy chồng, vậy tại sao ngay từ đầu lại cho con trai lấy vợ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-495.html.]
Tống Sở càng nghĩ càng tức giận hừ một tiếng, đột nhiên rất muốn viết sách, rất muốn nói cho những người đó biết con gái bọn họ cũng có thể có tương lai xán lạn, con gái bọn họ cũng có thể chống đỡ nửa bầu trời.
Cả nhà Mã Lan cũng không ở lại trong huyện đến hai ngày, khoảng thời gian còn lại phần lớn bọn họ dùng để đoàn tụ với gia đình ông bà cụ Tô.
Xưởng trưởng thép nơi đây cùng huyện trưởng Lữ đã được thăng chức còn đặc biệt tới thăm cả nhà bọn họ.
Bí thư Lữ vừa nhìn thấy Giang Bác liền cười nói vui vẻ: "Đứa trẻ này lớn nhanh thật, mới có một năm hơn thôi mà đã cao đến chừng này rồi. ”
Mã Lan nhìn lại con trai mình, đúng là cao rất nhanh nha, hiện tại đón chừng đã cao 1m61, sắp cao ngang bà rồi.
Sở Sở thì ngược lại, vẫn còn rất nhỏ nhắn.
Bí thư Lữ lại nói đến tình trạng hiện giờ ở trong huyện.
Nhờ phúc của Giang Bác, bên trên hiện tại cũng rất coi trọng huyện Bình An, ra rất nhiều chính sách chiếu cố, không chỉ có công xưởng thép mở rộng, ngay cả công xưởng cơ khí bên này cũng được thành lập phân xưởng, tuyển thêm rất nhiều công nhân, huyện Bình An bây giờ thật đúng là huyện công nghiệp lớn rồi.
"Chờ lần sau mọi người trở về, nhất định sẽ càng phát triển hơn. Tiểu Bác à, cậu đúng là niềm kiêu hãnh của nơi đây, tôi thay mặt cho toàn bộ người dân của huyện Bình An cảm ơn cậu.” Bí thư Lữ thật lòng nói.
Giang Bác cảm thấy chuyện này cũng không có gì to tát cả, anh chỉ tiện tay làm thôi.
Chỉ là, không ngờ có thể mang đến hiệu quả như vậy, tất cả mọi người đều rất vui vẻ cho nên anh cũng cảm thấy vui mừng.
Giang Bác mỉm cười trả lời: "Không có gì đâu ạ!”
Bí thư Lữ hơi ngạc nhiên, lại đánh giá Giang Bác một chút, sau đó cười nói: "Tiểu Bác thật sự đã trưởng thành rồi.”
Xưởng trưởng thép cảm thấy anh đâu chỉ cao lên, quả thực còn thay đổi rất nhiều, nhịn không được mà nở nụ cười.
Xem ra thủ đô thật sự là một nơi tốt, ngay cả cố vấn Tô sau khi đi cũng có thêm vài phần nhân khí.
......
Ngày thứ ba, Mã Cúc Hoa đến huyện một chuyến, báo tin cho Mã Lan.
Bà nói rằng không cần Mã Lan cho mượn tiền lo học phí nữa, nhà họ Lý đều đã đồng ý để Kim Hoàn đi học cấp ba rồi.
Mã Lan hỏi lại: "Đều đồng ý rồi ư?”