Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 492
Cập nhật lúc: 2024-10-05 08:40:12
Lượt xem: 12
Những lời này của Mã Lan đã hoàn toàn thuyết phục Mã Cúc Hoa nhất định phải cho con gái đi học đại học.
Thực tế thì con trai ít học một tí vẫn được, tốt xấu gì họ cũng vẫn còn sức mạnh, cho dù có ở quê làm nông cũng không bị giục giã lấy vợ. Nhưng con gái thì khác, nếu không có tri thức còn va phải một nhà chồng giống bà ấy, thì cho dù bản thân có sức khỏe cũng không thể so được với đàn ông, lời nói của họ gần như không có trọng lượng.
Nếu bà ấy giống được như em gái, có công việc với mức lương ổn định thì đã sớm tự mình nuôi con rồi.
Mã Cúc Hoa cảm kích nói: "Lan Hoa, chị sẽ không khách khí với em nữa. Tiền này chị sẽ ghi giấy nợ, sau này nhất định trả lại cho em. Chỉ là, em rể có biết chuyện này không?”
Mã Lan nói: "Biết chứ, hơn nữa, chuyện này em có thể tự mình làm chủ.”
Mã Cúc Hoa nói: "Mẹ, mẹ nhìn xem, em gái đúng là đàn bà có bản lĩnh, còn có thể làm chủ được gia đình.”
Lý Tứ Hỷ nói: "Mẹ cũng có thể làm chủ.”
Mã Cúc Hoa hỏi vặn lại: "Vậy tiền ở trong tay cha hay tay mẹ?”
TBC
"....." Đứa con gái thối này, dám đụng tới nỗi lòng của bà cụ.
Một lát sau, chồng của Mã Cúc Hoa cũng đến.
Đi cùng còn có mẹ chồng của bà ấy.
Chồng của Mã Cúc Hoa đến là để đón bà về, nhưng mẹ chồng lại đến để tìm Lý Tứ Hỷ phàn nàn, con dâu ở nhà nháo lên đòi ra ở riêng, lại còn động thủ với mẹ chồng làm cho cả gia đình mất hết cả mặt mũi, sau đó còn chạy về nhà mẹ đẻ, chuyện này nhất định phải làm căng để gia đình mẹ đẻ phải giáo huấn lại con gái mình.
Bà lão Lý hùng hổ xông vào, phía sau còn có chị em Lý Kim Hoàn và Lý Tiểu Bảo.
Nhìn thấy mấy người Tống Sở cũng có ở đây, bọn nhỏ vô cùng vui vẻ, nhưng bây giờ không phải lúc bọn họ có thể ngồi tâm sự kể chuyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-492.html.]
Giang Bác kéo Tống Sở vào phòng, tránh trường hợp bị liên lụy.
Hai người vừa mới vào trong phòng, Lý Tứ Hỷ đã hừng hực khí thế xông ra ngoài sân, mắng cho bà lão Lý một trận.
Một trận chiến thật sự đã nổ ra, lời lẽ không dễ lọt tai một chút nào, Giang Bác vẫn luôn bịt tai cho Tống Sở. Lúc này, Tống Sở như c.h.ế.t lặng, không hiểu vì sao các bà còn chưa chào hỏi nhau đã lao vào xô xát.
Cuối cùng, bọn họ cũng trở về chủ đề chính, bà lão Lý nói: "Con gái có tiền đồ thì được cái gì chứ, còn không bằng cứ nuôi nấng Tiểu Bảo thật tốt.”
Đám nhỏ Mã Nga Đản đều nhìn về phía Lý Tiểu Bảo.
Lý Tiểu Bảo che mặt, cậu nhóc cũng đâu có muốn như vậy, sự yêu thương này cậu nhóc thật sự không nhận nổi nha.
Lý Tứ Hỷ cười lên một tiếng: "Con gái có tương lai không có gì tốt ư, Lan Hoa nhà tôi lúc nhỏ học hành tử tế, lớn lên liền được tới thủ đô mang vinh dự về cho cả nhà đấy, như thế còn không tốt hơn hai đứa con trai đầu óc không sáng dạ sao?”
Mã Đại Trụ cùng Mã Tiểu Trụ vừa định bước ra đi ruộng: ".....”
Bà lão Lý nói: "Lợi ở đâu, đó đều là vinh dự của nhà họ Tô, liên quan gì đến nhà họ Mã các người.”
"Cái rắm, cơm bây giờ bà ăn là do ai cho, dùng phân bón của ai làm, nếu không phải do cháu ngoại tôi làm, liệu bà có cơm mà ăn không, có khi đã sớm c.h.ế.t đói rồi! Cháu trai tôi, là vì nhà họ Mã chúng tôi nên mới làm phân bón đấy!”
Mấy người Mã Nga Đản đi vào kéo Giang Bác ra, giống như thị uy đứng ở phía sau Lý Tứ Hỷ.
Giang Bác: "....."
Chưa kể, trông thấy Giang Bác vốn là một nhân vật lớn trong lời truyền miệng của mọi người, bà lão Lý bỗng có chút sợ hãi, nhưng rất nhanh lại tìm được điểm để công kích: "Nhưng nó cũng là con trai, con gái làm sao có thể làm mấy việc như vậy?”
Lý Tứ Hỷ nói: "Sở Sở nhà chúng tôi nổi danh toàn huyện về viết sách, từ lâu cũng đã trở thành một người nổi tiếng!”