Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 490
Cập nhật lúc: 2024-10-05 08:39:45
Lượt xem: 3
Tống Sở khóc đến cạn hết nước mắt.
"Vì sao con gái lại không được sống, con gái thì làm sao chứ?" Tống Sở lau nước mắt, vừa nghĩ đến những đứa nhỏ kia vừa sinh ra đã bị ném vào thùng nước tiểu rồi c.h.ế.t đuối, nước mắt lại không ngừng mà tuôn ra.
Giang Bác thở dài, sau đó vô cùng bất mãn nhìn về phía Mã Nga Đản cùng Mã Áp Đản.
Mã Nga Đản lập tức đánh một cái vào gáy Mã Áp Đản: "Xem em dọa Sở Sở rồi kìa, kể mấy chuyện đáng sợ như vậy làm gì chứ? ”
"Không phải do anh nói sao?" Mã Áp Đản uất ức nói.
TBC
Mã Kê Đản thành thật nói: "Hai người đều nói.”
Đại Nha cùng Nhị Nha lau nước mắt cho Tống Sở: "Bọn họ dọa chị đó, mấy cái này là chuyện ngày xưa bà nội hay kể thôi.”
"Đúng đúng đúng, chỉ là chuyện xưa truyền miệng thôi."
Tống Sở lau nước mắt rồi lắc đầu, bản thân cô cũng là một người viết truyện, cho nên cô biết mặc dù câu chuyện này có thể đã được biên soạn lại, nhưng chắc chắn vẫn có một phần nguyên mẫu.
Tống Sở không có tâm tư ở bên ngoài chơi nữa, nên mấy đứa nhỏ lại chạy về nhà.
Vừa về đến nhà, Lý Tứ Hỷ trông thấy mắt Tống Sở đỏ ửng, lập tức nói lớn: "Ôi chao, ai lại làm bảo bối nhà ta khóc thế này, Mã Nga Đản, Mã Áp Đản, là hai đứa đúng không?”
Mã Kê Đản chạy vào: "Bà ơi, chính là bọn họ đấy ạ, là bọn họ dọa chị Sở Sở đấy ạ.”
Tống Sở nói: "Không phải, là do con giận quá thôi, không phải do bọn họ.”
Lý Tứ Hỷ nói: "Chuyện gì vậy, ai chọc con giận vây, có phải Mã Nga Đản với Mã Áp Đản không?”
Mã Nga Đản cùng Mã Áp Đản: “.....”
Cái gì cũng đổ tại bọn họ, con trai trong nhà này không còn giá trị nữa rồi đúng không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-490.html.]
Tống Sở lắc đầu, kể lại câu chuyện mà bọn họ vừa kể lúc nãy.
Lý Tứ Hỷ vừa nghe xong liền bật cười: "Cái đó là giả đó, sao có thể có chuyện như vậy được, con đừng tin bọn nó, tới đây nào, bà ngoại rửa hoa sứ trắng đun nước cho con uống, Tiểu Bác cũng đến đây nào.”
Mấy người Mã Nga Đản cũng đi theo phía sau: "Bà ơi, bọn con cũng muốn uống. ”
"Uống uống uống, suốt ngày chỉ biết uống, bình thường uống chưa đã hả? Chỉ biết ăn uống thôi, chả làm được cái việc gì cả.”
Tống Sở cuối cùng vẫn không uống hoa sứ trắng, cô chia cho bọn Mã Nga Đản, sau đó tự mình đi tìm Mã Lan, cô muốn tới hỏi mẹ mình có thể giúp Kim Hoàn và Ngân Hoàn hay không?
Giang Bác cũng không uống trà, đi theo phía sau cô.
Mã Lan đang thương lượng với Tô Chí Phong, muốn giúp đỡ hai đứa con nhà chị hai Mã Cúc Hoa.
Học phí một năm cũng không nhiều, tạm thời cho bọn họ mượn để đi học. Tuy rằng sẽ có chút vất vả, nhưng chỉ cần hai đứa nhỏ kia chịu khó một chút, cuộc sống sau này chắc chắn sẽ tốt hơn.
Tô Chí Phong đương nhiên cảm thấy không thành vấn đề, bản thân ông làm giáo viên, cũng không thể trơ mắt nhìn mấy đứa nhỏ hiếu học nhưng không có cơ hội đi học.
Tống Sở vừa nghe được tin này thì vô cùng vui vẻ, cô hào hứng nói: "Cha mẹ, hai người thật tốt.”
Mã Lan nói: "Chuyện này có gì đâu, chỉ là giúp đỡ trong khả năng có thể thôi mà." Bà nhận thấy khóe mắt của cô con gái bảo bối lại bắt đầu đỏ lên, liền hỏi: "Sao lại khóc rồi?”
Tống Sở lại đem câu chuyện ngày xưa kể qua cho mẹ.
Lúc kể vẫn còn cảm thấy khó chịu. "Mẹ, thật sự có chuyện như vậy đúng không?"
"Đều là chuyện của quá khứ rồi." Mã Lan an ủi con gái, nhưng bà biết, cho dù có là hiện tại đi chăng nữa, thì ở một nơi nào đó vẫn tồn tại những loại chuyện như vậy.
Nó đã trở thành một thói quen từ thời phong kiến.
Cho dù đã trải qua rất nhiều năm, quan điểm đấy vẫn còn tồn tại. Lúc trước khi Đại Trụ và Tiểu Trụ còn chưa sinh ra, gia đình bọn họ cũng bị chê cười rất nhiều.