Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 47
Cập nhật lúc: 2024-09-23 20:47:31
Lượt xem: 16
Chương 47:
Sau đó Mã Lan lại nhanh chóng cùng Tô Chí Phong đi đến đại đội.
Đại đội trưởng của đại đội là chú của Mã Lan ở cách đó mấy nhà, nhìn thấy cô cháu gái đã gả vào huyện thành, đội trưởng vẫn rất coi trọng, nhanh chóng chào hỏi.
"Mã Lan trở về thăm cha mẹ sao? Ai nha, thầy giáo Tô cũng về à.”
Đại đội trưởng Mã thân thiện cười nói.
Tô Chí Phong dừng xe bế con gái xuống, mỉm cười rút một điếu thuốc đưa cho đại đội trưởng: “Chú, ngoài việc đến thăm người nhà, chúng cháu còn có chút chuyện phiền phức muốn nhờ chú giúp.”
TBC
Đại đội trưởng Mã biết đây là thuốc xịn, cười nhận lấy: “Người một nhà cả, cái gì mà phiền phức hay không phiền phức chứ, nói đi, có chuyện gì cần chú giúp đấy.”
Mã Lan cười nói: “Cho hai đứa nhỏ này đăng ký hộ khẩu.”
Đại đội trưởng Mã lúc này mới chú ý tới hai đứa nhỏ, không chút phản ứng hỏi. "Trên hộ khẩu ghi là gì?”
Mã Lan lại nói: “Hai đứa bé này là con cùng Chí Phong nhận nuôi, trong huyện công an bên kia nói hộ khẩu phải theo mẹ, nên cháu liền về đại đội."
Tô Chí Phong chỉ cho hai đứa nhỏ gọi: "Gọi ông chú đi con.”
Tống Sở lớn tiếng nói: “Chào ông chú ạ!”
Đại đội trưởng Mã: “...!!!”
Không chỉ Đại đội trưởng Mã mà những cán bộ khác cũng ngây người kinh ngạc.
Đồng chí Mã Lan không những lấy chồng ở huyện thành, mà hiện tại còn nhận nuôi hai đứa con!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-47.html.]
Trong khi mọi người ở đại đội còn không đủ ăn và nhiều gia đình còn không có khả năng nuôi con, vậy mà họ lại đi nhận hai đứa nhỏ xa lạ làm con nuôi, đây đúng là một quyết định lớn mà.
Đội trưởng Mã suýt chút nữa rơi lệ: “Mã Lan, nếu cháu muốn nhận nuôi con thừa tự sao không nói với chú, đại đội chúng ta nhiều con cháu như vậy, cháu muốn chọn thế nào cũng được mà.” Chỉ cần có thế sống sót, nhà ai lại không bằng lòng cho con mình đi.
Lời vừa rồi làm cho Mã Lan không vui: “Chú, đừng nói như vậy trước mặt bọn nhỏ, nhận con nuôi cũng phải có duyên phận.”
Tống Sở đồng ý gật đầu: “Đúng đúng đúng, chúng cháu cùng cha mẹ là có duyên phận. Nhất định phải làm người một nhà, ông chú, người sẽ không muốn đánh gãy duyên phận và phá hư gia đình người khác đâu đúng không.”
Tô Chí Phong cùng Mã Lan: “... Đứa nhỏ này đã học gì từ ông bà nội của chúng vậy?”
Tô Chí Phong nói: “Chú, chúng ta làm chuyện quan trọng trước, những chuyện khác đợi chút nữa hãy nói sau.”
Mã Lan cũng nhanh chóng đem giấy phê chuẩn ở cục công an lấy ra: “Hai đứa bé đều được nhận từ cục công an đem về, bọn họ ở bên kia còn đang thúc gịuc đấy.”
Sau khi nghe hai đứa nhỏ đều từ cục công an đem về, không phải là âm thầm nhận nuôi, đại đội trưởng Mã cũng không nói nhiều nữa, thu lại ánh mắt xúc động đi làm thủ tục.
Trên thực tế việc này khá dễ dàng, chỉ cần đăng ký tên của đứa nhỏ, sau đó mở hộ khẩu trong đại đội để lưu lại, cuối cùng Mã Lan cùng Tô Chí Phong chỉ cần đến xã lấy hộ khẩu mới là được.
Sau khi làm hết thủ tục, đại đội trưởng Mã cũng không còn than thở nữa.
Tống Sở từ trong túi móc ra một khối kẹo mạch nha đưa cho đại đội trưởng: “Ông chú, người ăn kẹo ngọt đi, ăn chút đồ ngọt liền vui vẻ.”
Đại đội trưởng Mã: “. . .”
Nhân viên công tác ở đại đội Mã gia không giấu nổi chuyện, chân trước Tô Chí Phong và Mã Lan vừa rời đi, chân sau việc Mã Lan nhận nuôi hai đứa nhỏ liền bắt đầu lan truyền khắp đại đội.
Lúc mấy người nhà Mã Lan tan tầm trở về nhà, ở trên đường không tránh khỏi việc nghe thấy rất nhiều người nói qua.