Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 460
Cập nhật lúc: 2024-10-05 08:27:51
Lượt xem: 11
Giang Bác không thích ăn vịt quay nên con vịt còn lại Mã Lan chuẩn bị làm món khác để ăn.
Sở Sở không kén chọn, làm gì ăn nấy, cứ hỏi ý kiến của Giang Bác là được.
“Con trai, con này chúng ta hầm canh uống nhé, cái đấy bổ.”
Mã Lan cảm thấy mình hầm canh không tệ.
Giang Bác không từ chối, nhưng chờ Mã Lan làm xong cũng không ăn bao nhiêu.
Vì vậy Mã Lan mới biết, từ trước đến nay con trai đã chừa mặt mũi cho mình lắm rồi, bà làm gì đều ăn nấy, từ trước đến nay chưa từng nói không ngon không muốn ăn.
Nhưng mà, việc kén chọn này cũng không thể nói gì được.
Giang Bác kén chọn như vậy, Mã Lan và Tô Chí Phong cũng hết cách, mặc dù bọn họ thương con trai, nhưng có một số việc không thể chiều theo được.
Cho nên cũng không có cách nào đạt được ý nguyện của con trai.
TBC
Cũng may, lúc ăn cơm anh vẫn ăn như bình thường nên Mã Lan cũng bớt lo lắng.
Chờ bên phía viện nghiên cứu thành lập ban hạng mục xong hết, Sở trưởng Thái liền mời Giang Bác tới kiểm tra công việc.
Không sai, là 'kiểm tra công việc'! Sở trưởng Thái đã định nghĩa vị trí của mình là làm một quản gia, vì đồng chí Giang Bác mà phục vụ.
Những người tham gia vào dự án này, đều là những đồng chí đáng tin cậy, cũng đã vượt qua được khảo nghiệm của quốc gia.
Hơn nữa hiện giờ tính chất của viện nghiên cứu đã thay đổi, bị liệt vào tổ chức bảo mật của quốc gia. Nhìn sơ qua, bên ngoài vẫn giống như trước đây, nhưng bên trong đã quản lý nghiêm ngặt hơn rất nhiều, ra vào đều không dễ dàng.
Việc những đồng chí này bị điều tới đây, đến cả người nhà bọn họ cũng không biết.
Trước khi bị điều động tới viện nghiên cứu, bản thân họ cũng không biết nội dung công việc của mình. Đến khi gặp Giang Bác và biết tình hình của anh, đều kích động không thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-460.html.]
Không có bất cứ ai hoài nghi Giang Bác thật sự có năng lực hay không.
Quốc gia có thể hồ đồ đến mức để cho thiếu niên mười mấy tuổi làm bậy sao?
Nếu như đã sắp xếp thế, vậy chắc chắn là thật sự có năng lực.
Có thể làm việc cùng với một người giỏi như vậy, những đồng chí này vừa kích động, lại vừa tò mò.
Bọn họ đều nhiệt tình muốn giao lưu cùng với Giang Bác.
Sở trưởng Thái giống như một người đại diện đến ứng phó với các fan khoa học: "Chuyên gia Tô hiện tại năng lượng có hạn, không thể cùng mọi người giao lưu trong một thời gian dài, mong mọi người thông cảm! Nếu có vấn đề nào không hiểu, xong việc các người cứ tổng kết lại cùng đưa cho chuyên gia Tô xem, đến lúc đó chuyên gia Tô sẽ đưa ra suy nghĩ và hướng nghiên cứu của cậu ấy, sau đó mọi người cứ dựa theo hướng đấy để tiến hành nghiên cứu là được rồi.”
Ánh mắt nhiệt huyết của mọi người đều đang nhìn khuôn mặt không có chút cảm xúc nào của Giang Bác.
Có thể đưa ra hướng nghiên cứu, cũng rất có lợi rồi. Bọn họ nghiên cứu đồ vật, sợ nhất chính là không biết đi theo hướng nào mà nghiên cứu.
Đồng chí Tô Giang Bác có thể làm tới bước này, xem như đã trợ giúp bọn họ rất nhiều rồi.
Lo lắng những chuyên gia sẽ tiếp tục quấn lấy Giang Bác, Sở trưởng Thái vội vàng dẫn Giang Bác ra ngoài, đưa anh đến văn phòng nghỉ ngơi.
Còn cho anh uống sữa mạch nha.
“Cậu cũng thấy rồi đấy, đó đều là tinh anh của đất nước ta, đều là những đồng chí lâu năm có kinh nghiệm phong phú. Có bọn họ cùng tham gia, một hai năm liền có thể hoàn thành hạng mục rồi.
Giang Bác không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm ông ta.
Sở trưởng Thái: “… Một năm… À không nửa năm thôi, đúng rồi, khả năng nửa năm đến một năm là có thể cho ra thành quả.”
Giang Bác vẫn không nói gì.
Sở trưởng Thái nói: "Cậu tin chúng tôi đi, năng lực hiện tại của chúng tôi không tệ. Cậu xem, những đồ vậy trước kia của cậu không phải chúng tôi đều làm ra rồi sao? Đúng rồi, kỹ thuật nuôi vịt của cậu cũng khá tốt, quốc gia còn chuẩn bị mở rộng. Người tham gia nuôi vịt còn bắt buột phải có bằng cấp cao, nên có lẽ quy mô sẽ không lớn. Nhưng cậu yên tâm, khẳng định có rất nhiều người đều có thể ăn thịt vịt rồi.”