Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 444

Cập nhật lúc: 2024-10-04 22:01:37
Lượt xem: 8

Lần này trong ba người đứng đầu, trong lớp xuất hiện tổng cộng hai người, chủ nhiệm lớp Tống Sở cười đắc ý.

Chủ nhiệm các lớp hầu như đều đã ngoài năm mươi tuổi, không còn nhiều tâm huyết cho sự nghiệp giáo dục, nhưng sau khi quốc gia cải cách kỳ thi tuyển sinh đại học, họ như có mùa xuân thứ hai.

Lần này học sinh trong lớp còn thi ra kết quả cao, quả thật như tắm mình trong gió xuân.

“Các em phải tiếp tục duy trì, trường học đã quyết định học kỳ sau chia lớp, căn cứ vào thành tích mà chia.”

Tống Sở giơ tay hỏi: “Thầy, còn muốn chia lớp lại sao ạ?”

Chủ nhiệm lớp cười nói: “Đúng vậy, các em có thể chọn xã hội hoặc khoa học tự nhiên, nếu chọn khoa học tự nhiên thì còn phải dựa theo thành tích để tiếp tục phân ban.”

Giang Bác vừa nghe phân ban, liền mím môi, sẽ không tách anh và Sở Sở ra chứ, anh hiếm khi giơ tay đặt câu hỏi.

Chủ nhiệm lớp vẻ mặt kinh ngạc: "Bạn học Tô Giang Bác có câu hỏi gì?”

"Em muốn hỏi bản thân có thể tự chọn lớp hay không? Nếu như giỏi khoa tự nhiên, khoa văn kém, có thể chọn khoa văn hay không?"

“Dựa theo mong muốn cá nhân có thể chọn khoa văn, nhưng nhà trường cũng sẽ tham khảo thành tích. Nếu giỏi khoa học tự nhiên mà môn văn rất kém, nhà trường đương nhiên không thể đồng ý cho các em chọn khoa văn.”

Giang Bác cau mày ngồi xuống.

Giáo viên lại hỏi những người khác còn câu hỏi hay không. Những người khác cũng bắt đầu đặt ra nhiều câu hỏi.

Tống Sở lén hỏi Giang Bác: "Anh Tiểu Bác, anh muốn chọn khoa nào?”

“Còn em?” Giang Bác không trả lời mà hỏi lại.

Tống Sở nói: "Em muốn học khoa văn, dù sao sau này đại học cũng phải học văn. Hơn nữa lúc em học khoa văn cảm thấy nhẹ nhàng hơn khoa tự nhiên, kiến thức khoa văn cũng tốt hơn khoa tự nhiên.”

Mặc dù có anh Tiểu Bác gạch những trọng điểm cho cô, nhưng có một số chủ đề yêu cầu cần vận dụng tư duy, mà đầu óc của cô không vận dụng được...

“Vậy anh cũng học khoa văn.”

Tống Sở lo lắng nói: "Nhưng anh giỏi khoa tự nhiên hơn, môn khoa học tự nhiên đạt điểm tuyệt đối...”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-444.html.]

Giang Bác nói: "Thành tích môn nào của anh không tốt? Em giúp anh bổ túc môn văn.”

Học văn hay học lý đối với Giang Bác mà nói không quan trọng, dù sao anh cũng không cần học tri thức nơi này, anh chỉ lo lắng mỗi việc nếu làm văn bị điểm kém sẽ khiến anh không thể cùng lớp với Sở Sở. Thay vì dựa vào việc Sở Sở nâng cao kiến thức khoa học tự nhiên, anh cảm thấy còn không bằng dựa vào chính mình nâng cao trình độ viết văn.

Nhà trường còn tổ chức lễ trao tiền thưởng cho học sinh, nhằm động viên các em chăm chỉ học tập, đọc sách là vinh quang nhất.

Trận thế rất lớn.

Tô Chí Phong là giáo viên thực tập của trường, cũng tham gia. Nhìn con mình đứng trên bục giảng, trong lòng ông rất vui mừng.

Sau khi các giáo viên khác biết đứng nhất và đứng ba toàn trường đều là con của Tô Chí Phong, vô cùng hâm mộ mà khen ngợi.

“Trong tương lai, hai người này tuyệt đối là hạt giống tốt của sinh viên đại học.”

“Tôi thấy bạn học Tô Giang Bác có thể vào Thanh Hoa.”

“Bạn học Tống Sở nhất định có thể vào Đại học Bắc Kinh.”

Cho dù Tô Chí Phong bình thường làm người khiêm tốn, trong lòng cũng không khỏi cảm thấy vui sướng, vô cùng tự hào.

Lại có giáo viên hỏi: " Thầy Tô, không phải thầy đang thi lên thạc sĩ sao, là muốn chuẩn bị vào trường nào?”

“Đại học Sư phạm Thủ đô.”

TBC

“Ôi, trường học này không tệ nha, qua một năm nữa, người một nhà các người đều phải đi đại học.”

Tô Chí Phong…

Buổi chiều tan học về nhà, Tống Sở và Giang Bác liền lấy giấy khen và tiền thưởng của mình ra giao cho Mã Lan.

“Còn có tiền thưởng ư.” Mã Lan cầm lấy tiền, trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ, một lần nữa cảm nhận được con cái nhà mình tuy rằng còn rất nhỏ nhưng rất trâu bò, đang đến trường học mà còn nhận học bổng.

Tống Sở nói: "Mẹ, lần sau con sẽ lấy về nhiều thêm, con sẽ cố gắng hơn nữa.”

Mã Lan rất hài lòng nói: "Bây giờ đã rất giỏi rồi, thành tích này rất tốt." Bà giơ ngón tay cái lên.

Loading...