Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 429
Cập nhật lúc: 2024-10-04 21:55:23
Lượt xem: 8
Cao Hiểu Vinh không dám nói ra.
Sư trưởng Cao lại trực tiếp đạp thêm một cái.
Cao Hiểu Vinh liếc mắt nhìn Thủ trưởng Lôi: "Bởi vì… cha của bọn họ sẽ không nghi ngờ."
"….."
Anh em nhà họ Lôi lại muốn xông lên đánh người.
Thủ trưởng Lôi vẻ mặt như bị sét đánh.
Mã Lan cùng mọi người nhìn Thủ trưởng Lôi một lời khó nói hết.
Tống Sở nói: "Bởi vì dễ ăn hiếp, nên các cậu bắt nạt người khác sao? Thật là quá đáng! Các cậu mới là những đứa trẻ hư!"
Anh em nhà họ Cao đều ngậm miệng không dám nói lời nào, bọn chúng hùa theo mọi người, bởi vì sợ sẽ bị đánh.
Bà Lôi nói: "Loại chuyện này mấy đứa chắc cũng làm không ít lần, trước kia có bao nhiêu chuyện oan uổng cho anh em bọn họ rồi?"
Hai đứa nhỏ không hé răng.
Đã đến nước này rồi, Sư trưởng Cao thật sự tức giận đến đen mặt.
Vợ của ông ta lại càng xấu hổ, tiếp đó lấy tiền từ trong túi áo ra nơm nớp lo sợ đưa cho Bà Lôi.
"Cháu nó còn nhỏ, không hiểu chuyện…"
"Không hiểu chuyện cái rắm!" Thủ trưởng Lôi trực tiếp đi qua túm lấy con trai lớn nhà họ Cao đánh một trận.
Thằng chó con này, thật là khốn nạn.
Sư trưởng Cao cũng không để Thủ trưởng Lôi động thủ một mình, đi qua xách m.ô.n.g đứa con trai nhỏ trực tiếp đánh.
Anh em nhà họ Cao gào khóc thảm thiết.
Rất nhanh tiếng ồn đã lan sang nhà hàng xóm.
Bà Lôi cũng không muốn xem trò hề này nữa, dẫn con mình cùng cả nhà Mã Lan đi về trước.
TBC
Về phần Thủ trưởng Lôi, ai cũng không cản được.
Tống Sở tức giận không chịu được, nhưng vẫn an ủi anh em nhà họ Lôi: "Bọn họ đều là những đứa trẻ hư, không cần tự làm mình tức giận."
Anh em nhà họ Lôi bày ra vẻ mặt không sao cả: "Không có gì, coi bọn họ như đánh rắm là được rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-429.html.]
Mã Lan trước kia cảm thấy con gái của mình vô tâm vô phế, kết quả hai anh em này càng vô tâm vô phế hơn.
Dọc đường, Bà Lôi đều im lặng.
Tất cả mọi người đều có chút lo lắng cho bà.
"Không có việc gì hết." Bà Lôi miễn cưỡng cười cười: "Hôm nay may mắn ít nhiều gì cũng nhờ có mọi người."
"Việc nhỏ thôi ấy mà." Mã Lan nói: "Bà nghĩ thoáng đi một chút, sự tình rõ ràng là tốt rồi, tôi thấy thủ trưởng Lôi cũng biết sai rồi."
Bà Lôi không nói chuyện, gật đầu rồi dẫn hai đứa con đi vào trong nhà.
Nhà họ Tô vẫn lo lắng xem nhà bên có động tĩnh gì không, lo lắng Thủ trưởng Lôi trở về lại náo loạn một trận, rốt cuộc đêm cũng đã khuya vẫn không nghe được tiếng động gì.
Tống Sở nằm ở trên giường, nói với Giang Bác: "Anh Tiểu Bác, hôm nay có chút hơi ồn ào, em hy vọng về sau sinh nhật yên tĩnh một chút."
Giang Bác cam đoan nói: "Sẽ như vậy."
"Vẫn là cha của chúng mình tốt, sau này anh nên đối xử với cha tốt hơn nha."
Giang Bác gật đầu, đùi vịt anh cũng nhường rồi, còn có thể không tốt sao?
Cách vách, Mã Lan cùng Tô Chí Phong đang nói về chuyện giáo dục mấy đứa trẻ, Mã Lan vô cùng may mắn vì Tô Chí Phong là một người rất dịu dàng: "Cha đứa nhỏ, sau này tôi với ông phải đối xử với chúng dịu dàng một chút."
Tô Chí Phong ngáp một cái: "Biết rồi." Đều bị con trai cưỡi lên đầu rồi, còn muốn dịu dàng như thế nào nữa?
Mệt mỏi một ngày, một nhà bốn người rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Bỗng nhiên, hơn nửa đêm đột nhiên xuất hiện tiếng ồn.
Mọi người nhà họ Tô đều giật mình thức giấc.
Còn tưởng rằng là hàng xóm đã xảy ra chuyện, kết quả vừa mở cửa thì thấy, một chiếc xe đang đậu trước cửa sân nhà mình, có rất nhiều người đang đứng ở đó.
Bởi vì ánh sáng không được tốt, cho nên cũng không thấy rõ là ai, chỉ biết đám người này cầm s.ú.n.g bao vây quanh một đống đồ vật, canh giữ nghiêm ngặt.
Nhà họ Tô: "…!!!"
"Đồng chí Tô Giang Bác!"
Sở trưởng Thái kích động đứng ở cửa gọi.
Giang Bác nhíu mày: "Sở trưởng Thái?"
"Đúng, đúng vậy, là tôi." Cổ họng của Sở trưởng Thái có chút khô khốc nhưng rất hưng phấn: "Chúng tôi làm ra rồi, đồ cậu cần, chúng tôi đã làm xong."