Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 424
Cập nhật lúc: 2024-10-04 21:54:04
Lượt xem: 12
Lôi Báo nói: "Anh đi theo anh trai."
Lôi Hổ nói: "Hơn nữa, anh phát hiện ở đây là vùng đất rất tốt để học tập, lúc học sẽ cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, nhìn thấu được vấn đề, anh nghĩ có thể là vì có anh Bác thần kì của chúng ta."
"Đúng đúng đúng, em cũng có cảm giác như vậy. Thảo nào người ta thích làm bạn cùng học sinh giỏi, vợ của cố vấn Điền còn tìm giáo viên chủ nhiệm đổi chỗ cho con trai bà ấy, cứ phải ngồi cùng bạn học giỏi nhất lớp em mới chịu thôi."
Lôi Hổ vỗ vai em trai mình nói: "Đừng để ý những thứ đó, chẳng phải anh Bác của chúng ta còn giỏi hơn tên đứng hạng nhất đó sao?"
"Em chẳng thèm ngưỡng mộ đâu, anh Bác của chúng ta giỏi biết mấy, còn giỏi hơn cả thầy giáo nữa."
Tống Sở: "....."
Tối đó, Tống Sở coi đây là chuyện cười mà kể cho Giang Bác: "Bây giờ họ thật sự rất tin tưởng anh nha, anh Tiểu Bác à, anh thật sự trở thành đại ca rồi nha."
Giang Bác: "....." Điều này cũng không có gì lạ, khi làm việc anh đã dùng sức mạnh tinh thần, sức mạnh tinh thần được bộc lộ ra sẽ khiến mọi người xung quanh nâng cao tinh thần, người càng kém thông minh thì ảnh hưởng càng rõ ràng.
Chớp mắt đã đến ngày Quốc khánh.
Sáng sớm, Tống Sở đã thức dậy với Mã Lan, cô tự tay làm một chiếc bánh kem, còn viết chữ: "Chúc anh Tiểu Bác sinh nhật vui vẻ" Bằng đường mật lên phía trên mặt bánh.
Giang Bác rửa mặt xong đi ra đã thấy chiếc bánh đặt trên bàn.
Tống Sở nằm trườn trên bàn ăn, thấy anh tới liền vui vẻ reo lên: "Anh Tiểu Bác, chúc anh sinh nhật vui vẻ, đây là quà mà em tự tay làm tặng anh đấy!"
Giang Bác thấy rất vui, nói: "Sinh nhật vui vẻ."
Sau đó quay người chạy lên phòng.
Lúc quay về, anh đưa cho Tống Sở vài tờ giấy.
Đúng lúc này, Mã Lan bê sữa mạch nha ra, thấy cảnh này bà liền hỏi: "Đây là gì thế?"
"Đây là trò chơi con làm cho Sở Sở." Giang Bác thành thật đáp: "Máy tính vẫn chưa làm xong nên con thiết kế trò chơi trước, bao giờ làm xong sẽ cài đặt ngay."
Tống Sở mừng rỡ mở văn kiện ra, đây là trò chơi dành riêng cho cô đó!
Sau khi nhìn thấy tên trò chơi, Tống Sở: "….."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-424.html.]
Giang Bác: "Thích không?"
Tống Sở: "Sao lại là Sở Sở ăn táo ạ?"
Giang Bác trả lời rất thành thật: "Tại vì anh thấy gần đây em rất thích ăn táo."
Thôi vậy... Cô cất quà đi, cảm thấy rất vui, dù gì đây cũng là quà của riêng cô.
Tống Sở: "Cảm ơn anh Tiểu Bác nha!"
Mã Lan đành câm nín, không ngờ con trai nhà mình còn biết thiết kế trò chơi.
Tương lai có khi còn là "ông lớn" trong ngành trò chơi ấy chứ, quả là người đàn ông có thể sống ở bất kỳ thời đại nào.
Tô Chí Phong hiếu kỳ hỏi: "Có gì đâu mà vui thế, trò chơi chính là vài tờ giấy này hả?"
Giang Bác: "Cha không hiểu đâu."
Mã Lan gật đầu: "Đúng, ông không hiểu đâu."
Tô Chí Phong: "....." Tôi không hiểu, còn các người thì hiểu chắc? Rốt cuộc thứ này có gì tốt?
Đây là lần đầu Tống Sở và Giang Bác cùng đón sinh nhật, hơn nữa đây còn là sinh nhật tròn mười tuổi của Tống Sở.
Mã Lan nghĩ lại từ lúc đến thủ đô tới nay, bởi vì thời tiết nóng bức nên vẫn chưa đưa các con đi ăn ngon được, sau nghỉ lễ thì lại bận, càng không có thời gian đưa lũ trẻ đi chơi. Thành ra, hôm nay đi là vừa đẹp.
Bà còn mời cả vợ chồng bà Lôi ở bên cạnh đi cùng.
TBC
Trong khu quân đội này, người nhà họ Tô vì đủ loại nguyên nhân mà không thể hòa nhập với mọi người. Mã Lan cũng chẳng cố để làm thân, dù sao nhà mình cũng hơi đặc biệt, lỡ sau này thân quá người ta hỏi thì không biết trả lời thế nào, nên bà nghĩ cứ giữ quan hệ xã giao như hiện tại là được.
Vậy nên cuối cùng cũng chỉ qua lại với nhà họ Lôi.
Bà Lôi cũng đã lâu không ra ngoài, những người bạn trước kia của bà ấy cũng đã đi nơi khác, sau khi sống ở đây bà ấy hay cãi nhau với ông Lôi nên không có tâm trạng đi chơi nữa. Sau này con trai còn bị mấy đứa trẻ trong viện tẩy chay, nên bà ấy càng không muốn qua lại với người khác, may giờ có thêm nhà họ Tô. Bà Lôi vui vẻ nhận lời mời, dẫn theo hai đứa con trai cùng đi chơi.
Còn ông Lôi thì sao ư?
Ai thèm để ý đến ông ấy chứ!