Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 411
Cập nhật lúc: 2024-10-04 21:51:16
Lượt xem: 20
Thủ trưởng Lôi nói: "Bà có lần nào không cãi nhau với tôi? Họ Lôi tôi đây chưa bao giờ chủ động cãi nhau với phụ nữ.”
Bà Lôi cười nhạt một tiếng: "Vậy mỗi lần chúng ta cãi nhau, giọng ai còn lớn hơn cả tiếng sấm hả?"
"Trời sinh giọng tôi đã lớn!"
TBC
"....."
Bà Lôi ngừng nói chuyện với ông ấy, đừng nghĩ bình thường ông ấy thô bạo, miệng của ông ấy so với người khác còn lợi hại hơn.
Hồi đó, không phải vì nhìn thấy ông ấy nói chuyện thẳng thắng trước đám sơn tặc nên bà ấy mới yêu từ cái nhìn đầu tiên sao? Đã ngần ấy năm, nghĩ lại chỉ hận không thể quay về tát cho mình mất bạt tai.
Thủ trưởng Lôi thấy vợ mình không nói nữa, một mình độc diễn cũng không có ý nghĩa gì, liền dứt khoát chắp tay sau lưng đi ra ngoài, ông ấy còn phải đi quân đội bên kia xem một chút.
Sau khi ông ấy rời đi, bà Lôi nhìn hai đứa con trai: "Hai con làm sao vậy?"
Lôi Hổ nói: "Mẹ, mẹ cảm thấy cha con rất ưu tú sao, con nhìn nửa ngày cũng không ra."
Lôi Báo nói: "Ông ấy có một giọng nói rất lớn."
Bà Lôi: “Không phải mẹ đã nói rồi sao, cha của các con là anh hùng, hai con không phải là không tin sao, tại sao đột nhiên lại hỏi đến?”
Lôi Hổ nói: "Sở Sở nói người xuất sắc không thiếu bạn bè, con và Tiểu Báo đều giống như cha mình, nhưng chúng con không có bạn bè mà cha lại có bạn bè, không công bằng nha, em ấy nói cha con là người ưu tú.."
Bà Lôi cảm thấy đau lòng khi nghe con trai nói rằng không có bạn bè: "Sở Sở và Tiểu Bác không phải là bạn của các con sao? Sao con có thể nói là con không có bạn chứ?"
Lôi Hổ nói: "Mẹ, vậy mẹ cảm thấy cha có điểm gì tốt?"
Bà Lôi thực sự có chút xấu hổ, bà ấy cũng khá lớn tuổi rồi, thực ra thì những năm này gây gổ cãi cọ, hình tượng người anh hùng trong lòng bà ấy đã phai mờ từ lâu, trong mắt bà ấy, ông Lôi chỉ là một ông già vô lý, nhưng không thể nói điều đó trước mặt con trai mình, bà ấy cố gắng nhớ lại hình tượng trước đây của ông Lôi.
"Ông rất thông minh và biết cách chiến đấu, ông luôn chiến thắng, ông chưa bao giờ bỏ rơi đồng đội của mình, ngay cả khi ông bị kẻ thù bao vây, ông ấy cũng sẽ cõng người lính thương binh trên lưng để xông ra, trung thành và chịu trách nhiệm cùng nhau, có chuyện gì đều cùng nhau gánh vác chịu trách nhiệm..."
Trong khi nói chuyện, bà Lôi phát hiện ra rằng trên người ông Lôi vẫn còn nhiều ưu điểm.
Lôi Hổ và Lôi Báo không thể nói nên lời.
Người này thật sự là cha của bọn họ ư, vậy bọn họ quả thật không ưu tú bằng cha mình.
Không đánh thắng trận chỉ biết đánh nhau, đến những thứ khác, càng không cần phải nói.
Bà Lôi lại nhớ tới chuyện cũ, đối với bọn nhỏ nói: "Sở Sở nói đúng, người ưu tú không thiếu bạn bè, cha các con tuy rằng có rất nhiều khuyết điểm, nhưng cũng có rất nhiều người làm bạn với ông ấy từ ưu điểm."
Buổi tối, hai anh em nằm trên giường, suy nghĩ về những gì mình đã làm trước đây, thật giống như bọn họ không có một chút ưu điểm nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-411.html.]
Cha của họ biết đánh giặc, Tiểu Bác biết chế tạo máy bay, Sở Sở biết viết sách, nhưng họ không biết gì cả.
Lần đầu tiên cả hai bị mất ngủ.
Sáng sớm hôm sau, hai anh em xuống giường, nhanh chóng đánh răng rửa mặt rồi chạy đến nhà Tống Sở.
Tống Sở và Giang Bác đang ngồi trên bàn ăn cùng nhau, hai người còn đang ăn bánh bao, nhìn thấy hai anh em chạy vào, suýt chút nữa thì bị nghẹn.
Giang Bác có chút chán nản, máy bay con bướm kia không thể chuyển hướng sự chú ý của bọn họ sao.
Mã Lan hỏi: "Hai đứa ăn cơm chưa? Sao lại tới sớm vậy?"
"Chúng cháu đến đây để học, học chung với Sở Sở Tiểu Bác."
Mã Lan: "..." Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Tống Sở rất vui mừng trước sự tiến bộ của hai anh em, vội vàng ăn xong bữa sáng rồi nhanh chóng thu dọn đồ dùng học tập.
Lôi Hổ và Lôi Báo một bên lật vở, một bên lập kế hoạch cho tương lai.
Họ muốn trở thành những vị tướng, mạnh hơn và giỏi hơn cha của họ.
Ban đầu, Lôi Hổ định giúp Tống Sở và Giang Bác học tập, cảm thấy rằng dù sao mình cũng có ích, cũng coi như là một cái ưu điểm.
Nhưng ngay sau đó, cậu ta phát hiện ra rằng mình thậm chí còn không thể làm được câu hỏi của năm đầu tiên ở trường trung học...
Ngược lại, Tống Sở làm rất thuận lợi.
Hai anh em lại im lặng, người giỏi hơn họ còn chăm chỉ như vậy, sao họ không có mặt mũi nào mà không cố gắng chứ?
Lũ trẻ trong sân lớn tìm mãi không thấy anh em nhà họ Lôi, ngay cả hai đứa trẻ mới đến cũng không tìm được.
Bốn người dường như không ra khỏi cửa, ngày nào cũng ở nhà.
Vì vậy, bọn họ cũng không thể xem cái gọi là phi cơ bướm bay được.
Một số đứa nhỏ còn gây rắc rối ở nhà, muốn mẹ mình mượn.
Những bà mẹ đấy đều không vui, họ không vui lắm khi tiếp xúc với bà Lôi - một người tư bản, vì nghĩ rằng bà ấy là tiểu tư sản.
Họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tìm đến Mã Lan.
Mã Lan tan việc liền bị một nhóm vợ quân nhân chặn lại, hỏi mượn đồ chơi có thể bay ở nhà.