Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 408
Cập nhật lúc: 2024-10-04 21:50:25
Lượt xem: 8
Lôi Báo đầu tiên là đem da mặt ném qua một bên nói: "Anh… anh Tiểu Bác, cho chúng tôi chơi một chút."
Tống Sở: "Đại ca, vì sao anh gọi anh Tiểu Bác là anh?"
Lôi Báo không cảm thấy xấu hổ chút nào, tự tin nói: "Giữa đàn ông với nhau chính là dựa vào thực lực, ai giỏi hơn thì làm đại ca, sự thật đã rõ anh Tiểu Bác lợi hại hơn một chút xíu."
Giang Bác cho cậu ta một cái liếc mắt.
Cậu ta lập tức đổi lời nói: "Không, hẳn là lợi hại hơn rất nhiều, có đúng không anh Lôi Hổ?"
Anh cả Lôi Hổ thoái vị nhường bộ có chút không được tự nhiên, nhưng cậu ta rất muốn chơi cái này... Rất muốn một cái.
Vì chinh phục ngọn núi này, cậu ta quyết định từ bỏ tất cả: "Đúng vậy, sau này anh Tiểu Bác sẽ là anh trai chúng tôi, chúng tôi sẽ đi theo anh Tiểu Bác."
Tống Sở: "..."
Cảm giác như họ đem vứt bỏ tất cả đạo đức của mình.
Giang Bác dường như cảm động trước thành ý của họ: "Sở Sở chơi đủ rồi, liền cho hai người chơi."
Vừa vặn cầm thứ này đi chơi, tránh khỏi lúc nào cũng tìm Sở Sở chơi.
Cả hai nhanh chóng nhìn Sở Sở.
Tống Sở đưa bộ điều khiển từ xa ra: "Các anh cầm lấy chơi đi, nhớ quý trọng nó, đây là đồ vật anh Tiểu Bác vất vả lắm mới làm ra được."
Cả hai bị Tống Sở làm cho xúc động xém chút nữa kêu tiếng chị.
Đồ chơi tốt như vậy, Sở Sở lại nguyện ý để bọn họ chơi trước, còn có thể nói cái gì đây?
Dù sao hai người cũng có lương tâm, nói bây giờ không vội, làm cho cô không biết làm sao.
Lôi Hổ nói: "Đi thôi Sở Sở, chúng ta đi thôi."
Tống Sở nói: "Đi đâu?"
Lôi Báo ho khan một cái: "Đi tới đi lui trong sân của anh đi, chúng ta đã lâu không ra ngoài rồi có phải hay không?”
TBC
Tống Sở vừa nghe nói phải đi ra ngoài, nghiêm túc nói: "Không cho phép đánh nhau với người khác!"
“Bảo đảm không đánh nhau.” Hai anh em lập tức bảo đảm, trong lòng vui thầm, bọn họ có chuyện vui như vậy, còn ai dám tìm bọn họ đánh nhau.
Kết quả là một chiếc máy bay lạ đã xuất hiện trên bầu trời khu quân sự, lo lắng những đứa trẻ khác trong khu nhà sẽ không thấy được, bọn họ đã yêu cầu Sở Sở đừng bay cao như vậy mà chỉ bay hơn trăm mét để những người bên dưới có thể nhìn rõ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-408.html.]
Chẳng mấy chốc, những đứa trẻ vẫn đang thả diều bắt sâu liền phát hiện một đồ vật thần kỳ.
"Đó là máy bay sao?"
"Không có máy bay nào nhỏ như thế vậy."
"Không thể nào là con bướm thật được, còn có con bướm lớn như vậy sao?"
Bọn nhỏ bàn luận rất sôi nổi, sau đó liền nhìn thấy đám người Lôi Hổ dẫn hai đứa nhỏ kia tới, những đứa trẻ khác lạnh lùng nhìn bọn họ.
Nhưng lần này đám người để ý nhóm Lôi Hổ không để ý tới bọn họ, ngược lại hướng dẫn cô bé kia lắc lắc cái gì đó.
Vừa chuyển động vừa nhìn về phía chiếc máy bay kỳ quái trên bầu trời.
Sau đó bọn họ liền phát hiện ra rằng chiếc máy bay kỳ lạ đó là do nhóm Lôi Hổ điều khiển.
Một đám trẻ con sững sờ như vừa khám phá ra một thế giới mới vậy, sợ ngây người.
Vật đang bay kia thật sự là của nhóm Lôi Hổ!
Không đứa trẻ nào có thể thoát khỏi sự hấp dẫn của đồ chơi mới, một con rối không cử động cũng được cả lũ trẻ săn lùng chứ đừng nói đến đồ chơi cao cấp như máy bay điều khiển từ xa, đối với trẻ em của thời đại này mà nói, sức hấp dẫn tuyệt đối chọc thủng trời.
Những thiếu niên này và bọn trẻ con lập tức vây quanh, đám củ cải nhỏ tuổi trí nhớ không được tốt lập tức quên đi trận chiến đánh nhau trước đó, hỏi đám người Lôi Hổ: "Anh Hổ anh Hổ, đó là cái gì? Sao nó có thể bay được?"
"Các anh sao lại có máy bay? Cái này là anh mua à? Mua ở đâu vậy?"
"Sao trước giờ chưa từng thấy qua chứ?"
Lôi Hổ hừ một tiếng, quay người mang theo Tống Sở rời đi, sau đó, con bướm cũng bay đi theo bọn họ.
Sau lưng là bọn nhỏ đuổi theo con bướm bay kia.
Lôi Hổ và Lôi Báo cực kỳ đắc ý: "Xem ra, bọn họ hiện tại biết đuổi theo chúng ta rồi, đi thôi, mặc kệ bọn họ để cho bọn họ thèm muốn."
Bởi vì con bướm này, khu quân sự trở nên náo nhiệt không thôi, không chỉ trẻ em, mà ngay cả những quân nhân cũng được huy động.
Bởi vì radar mặt đất của khu vực quân sự gần đó thực sự đã phát hiện ra một chiếc máy bay không xác định trên bầu trời.
Vốn dĩ với kỹ thuật radar của thời đại này, vật nhỏ lại còn bay cao như vậy sẽ không thể phát hiện được, ai bảo anh em nhà họ Lôi muốn khoe khoang, bọn họ cố ý bay thấp, sau đó liền bị phát hiện, thứ này nhìn giống như một con diều, nhưng chiếc máy bay này thực sự có tín hiệu, vì vậy chắc chắn không phải là một con diều.
Thật là khủng khiếp, không ngờ một chiếc máy bay không xác định lại bay đến hang ổ của mình, quân khu bên kia lại bố trí một đội người đến để điều tra, phải mất một thời gian dài mới phát hiện ra thứ kia là gì.
Mấy đứa trẻ trực tiếp bị các đồng chí quân đội thẩm vấn.
"....."