Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 401

Cập nhật lúc: 2024-10-04 21:47:49
Lượt xem: 18

Hai đứa nhỏ này quả nhiên không tầm thường.

Bị đả kích lớn nhất chính là Lôi Hổ và Lôi Báo.

Hai người quyết định dẫn anh em Tống Sở ra ngoài khoe khoang.

Chờ Mã Lan ra ngoài đi làm, khi Tô Chí Phong ở nhà phân loại tài liệu học tập, hai người lập tức gọi Tống Sở ra, muốn dẫn cô đi làm quen với đám bạn nhỏ một chút.

Tống Sở lại hỏi: "Vậy rốt cuộc là cháu gọi hai người là anh hay là gọi hai người là chú?"

Hai người cũng rất bối rối, cảm giác chú có thân phận cao nhưng đại ca nghe uy phong hơn.

Lôi Hổ nói: "Vẫn là gọi đại ca đi."

Tống Sở nói: "Đại ca, làm xong bài tập nghỉ hè chúng ta lại ra ngoài chơi đi, hai anh không làm bài tập hè sao?"

Bài tập hè, đó là cái gì?

Đối với hai anh em Lôi Hổ và Lôi Báo, thì cái bài tập hè này nó không tồn tại.

Nhưng ở trước mặt hai đứa nhỏ, bọn họ phải duy trì hình tượng: "Đương nhiên là làm, đợi bọn anh làm xong thì đi chơi."

Tống Sở rất vui, mọi người cùng nhau làm bài tập thật tốt biết bao.

Giang Bác nhìn hai tên ngốc, vô cùng ghét bỏ.

Nếu không phải biết Tống Sở thích náo nhiệt, anh cũng sẽ không ở cùng bọn họ một phút.

TBC

Loại chuyện làm bài tập này, dĩ nhiên không phải một ngày rưỡi hay nửa ngày là có thể làm xong.

Đặc biệt là Tống Sở còn rất chăm chỉ, thích học tập. Cô cảm thấy không thể vì mình mà làm lỡ việc học của hai anh hàng xóm, thế là vùi đầu làm bài tập.

Hai anh em lại c.h.ế.t vì sĩ diện, nên cũng làm theo, làm xong bài tập nhà trường giao. Lôi Hổ sắp học lớp mười một, Lôi Báo thì lên lớp mười.

Sau khi biết anh em Tống Sở cũng sắp học lớp mười, ánh mắt của hai người quan sát hai đứa nhỏ một lượt. Đột nhiên cảm thấy hơi không chèn ép được hai đàn em mới thu nạp này, càng không muốn hèn nhát ở trước mặt bọn họ, nên hai người giả bộ như mình rất giỏi, rất thích học tập, thành tích còn rất tốt, khoác lác đến không chớp mắt.

Vẻ mặt Tống Sở tràn đầy tín nhiệm, nghe với vẻ ngưỡng mộ.

Giang Bác lẳng lặng nhìn bọn họ khoác lác, không nói câu nào. Con mắt chỉ quét một vòng trên bài làm kia, mười đề thì sai chín đề, ha hả...

Bỏ ra năm sáu ngày làm bài tập cuối cùng cũng làm xong.

Trong thời gian này, bà Lôi quả thực cảm kích không nói lên lời với anh em Tống Sở, không có chuyện gì làm là lại hái hoa quả đưa sang bên này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-401.html.]

Có thể làm cho hai đứa con trai kia của bà ấy ngồi im được sáu bảy ngày, thật sự không phải người bình thường.

Vừa làm bài tập xong, hai anh em Lôi Hổ lập tức như ngựa hoang đứt cương, ai cũng không kéo nổi. Bọn họ vội vàng dẫn theo Tống Sở và Giang Bác đi ra ngoài, đi khoe khoang một chút với những đứa nhỏ kia trong khu tập thể.

Tống Sở cũng tràn đầy hy vọng đi theo Giang Bác kết giao bạn mới.

Khu tập thể quân đội không bao giờ thiếu trẻ con, không có kế hoạch hoá gia đình, vả lại gia đình cũng nuôi nổi nên một nhà sinh ba bốn người con cũng không đáng kể, nhà họ Lôi xem như đã sinh ít.

Cho nên trẻ con đều chơi thành từng đám một.

Tống Sở dẫn Giang Bác đi theo anh em nhà họ Lôi chạy tới chỗ bọn nhỏ tụ tập, vừa đến đã thấy trên trời có rất nhiều diều, đều là diều tự làm.

Tống Sở nhìn rất là thích: "Đây chính là diều sao."

Lôi Hổ nói: "Cái này đã là gì chứ, anh cũng làm được."

Lôi Báo nói: "Đi, chúng ta cũng đi chơi."

Bốn người chạy tới, nhưng mấy đứa nhỏ đang chơi thả diều chỉ nhìn bọn họ vài lần thì lại đi sang bên cạnh, hiển nhiên là không muốn chơi cùng bọn Lôi Hổ.

Lôi Hổ cũng không để ý, nói với một đứa nhỏ mặc quân phục trong đó: "Ê, Tiểu Thạch Đầu, đưa diều của cậu cho bọn họ chơi đi, bọn họ mới tới."

Tống Sở nói: "Không cần không cần, chúng tớ nhìn các cậu chơi là được rồi, chúng tớ chỉ nhìn một chút thôi." Cô sẽ không giành đồ chơi của bạn nhỏ đâu.

Thanh niên được gọi là Tiểu Thạch Đầu nhìn anh em Tống Sở một cái, sau đó nói: "Không cho."

"Đúng thế, không cho đâu." Một đứa nhỏ tầm bảy tám tuổi ở bên cạnh nói: "Mẹ tôi nói, các cậu không phải đứa trẻ ngoan, chơi cùng các cậu cũng không phải là đứa trẻ ngoan."

Tống Sở nghe nói như thế, lập tức nhìn về phía Lôi Hổ và Lôi Báo, cô cảm thấy những người này nói chuyện rất quá đáng.

Lôi Hổ và Lôi Báo cũng cảm thấy rất tổn thương, bình thường không sao, dù sao cũng quen rồi, nhưng ở trước mặt Giang Bác bị người ta nói như vậy, bọn họ cảm thấy quá mất mặt.

Hai anh em đều không nói gì, trực tiếp đánh nhau.

Những đứa nhỏ khác thấy thế lập tức tiến lên hỗ trợ, bọn nhỏ trong quân khu không thiếu nhất đó chính là tính nóng nảy. Đánh thì đánh, ai sợ ai, không đánh nhau sẽ khó chịu.

Rất nhanh đã thành một đám đánh nhau.

Tống Sở: “...!!!”

Cô vội vàng hét to: "Đừng đánh nhau, đánh nhau không phải chuyện tốt, tất cả đừng đánh nữa."

Không hét còn tốt, vừa hét lên, những đứa nhỏ khác phát hiện cô và Giang Bác, biết bọn họ đến cùng anh em nhà họ Lôi, là một phe vì vậy cùng nhau tiến lên.

Cũng may bọn họ không đánh con gái, chỉ đánh Giang Bác.

Loading...