Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 40
Cập nhật lúc: 2024-09-23 20:44:39
Lượt xem: 14
Chương 40:
Có cuộc hôn nhân tốt đẹp thì không nói, không sinh được con, tùy tiện nhận nuôi hai đứa nhỏ, vậy mà bọn chúng rất được nhà chồng coi trọng. Đây là loại vận mệnh gì!
Hai người đi hai con đường khác nhau, Mã Lan đạp xe đi, còn Tô Chí Phong thì ở gần trường học, chỉ cách vài bước chân, dọc theo đường đi tinh thần phấn chấn.
Nhà trường đã biết chuyện ông nhận hai đứa nhỏ, chỉ là sau khi nhận nuôi đứa nhỏ xin nghỉ một ngày nên không có thời gian chào hỏi.
Lúc này thấy ông đến, các đồng nghiệp trong văn phòng lập tức vây quanh: "Thầy Tô, nghe nói nhà ông mới nhận nuôi hai đứa nhỏ, có thật không?”
"Sao lúc trước tôi không có nghe ông nhắc qua. Nếu biết sớm hơn, tôi đã giới thiệu cho ông đứa nhỏ nhà họ hàng tôi rồi.”
"Đứa bé như nào, khi nào mang đến cho chúng tôi nhìn một chút.”
Tô Chí Phong cười đắc ý: "Một trai và một gái, con trai tám tuổi và con gái sáu tuổi, chúng đều phát triển tốt. Nhắc tới chuyện này, tôi phải xin lời khuyên của mọi người. Con trai của chúng tôi có một chút đặc biệt, tôi không biết làm sao dạy dỗ nó nữa.”
Nghe những gì Tô Chí Phong nói, các giáo viên khác ngay lập tức quan tâm.
Có hơi đặc biệt, lại còn không biết nên dạy dỗ thế nào, chắc là đầu óc có vấn đề nhỉ!?
Giáo viên Tiêu, người có mối quan hệ tốt với ông, nói: "Thầy Tô, có phải đầu óc của đứa nhỏ đó. . .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-40.html.]
Tô Chí Phong ho khan một tiếng: "Đúng vậy, con trai của tôi hình như là một thiên tài. Lại nói, nhiều năm ở huyện này như vậy, chúng ta chưa từng gặp qua thiên tài nào đúng không? Học sinh tôi dạy cũng chưa từng gặp qua thiên tài như vậy. Tôi chỉ lo lắng việc chôn vùi tài năng. Mọi người cho tôi một lời khuyên đi.”
"…Còn là một thiên tài?” Các giáo viên nhìn nhau không tin nổi, ngay cả một người như thầy Tô cũng bắt đầu học cách khoác lác rồi sao?
Tô Chí Phong tự rót cho mình một cốc nước sôi và nói: "Cha tôi đã tự mình kiểm tra, vậy còn có thể là giả ư? Tôi coi như cũng biết một thiên tài thông minh đến mức nào. Cha tôi cho nó đọc một quyển sách, chỉ đọc một lần, con trai tôi đã thuộc lòng tất cả. Đọc xuôi, đọc ngược, đều không nói lắp chút nào.”
Giáo viên trong văn phòng đột nhiên kêu lên: "Thật sao?!”
Tô Chí Phong bình tĩnh nói: "Chuyện này tôi nói dối mấy người để làm gì cơ chứ? Sớm muộn gì tôi cũng sẽ cho mấy người nhìn thấy. Hôm nay tôi chỉ muốn hỏi làm thế nào để giáo dục một đứa nhỏ như vậy. Việc giáo dục đứa nhỏ không
được chậm trễ, dù sao cũng là đứa nhỏ thiên tài, cùng đứa bé khác không giống nhau.”
Cả đám: ". . .” Sao bọn họ cứ luôn cảm thấy rằng người này đang khoe khoang vậy trời!
Dù vậy tất cả mọi người đều không nghĩ rằng Tô Chí Phong đang khoác lác, dù sao ông cũng không phải là người không ổn trọng như vậy, với lại loại chuyện này thực sự rất dễ bị vạch trần, không ai có não lại đi nói dối như vậy. Vì vậy, đứa nhỏ của gia đình thầy Tô thực sự là một thiên tài.
Chắc thầy Tô may mắn lắm nên mới thế, ai đời vừa nhận con nuôi mà lại rước về được một thiên tài.
TBC
Các giáo viên cũng có một chút tò mò và một chút ngạc nhiên. Họ đều là giáo viên, hiển nhiên đều rất thích những đứa nhỏ thông minh. Thậm chí còn khao khát muốn gặp thiên tài trong truyền thuyết.
"Thầy Tô, chúng tôi cũng chưa từng gặp qua đứa nhỏ như vậy, bằng không ông tranh thủ thời gian đem nó cho chúng tôi nhìn một chút, chúng tôi sẽ cùng nhau đưa ra lời khuyên.”