Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 393
Cập nhật lúc: 2024-10-03 21:15:48
Lượt xem: 6
Lãnh đạo lớn cười nói: "Chào cậu, gặp được cậu tôi thật sự rất vui mừng giống như nhìn thấy tương lai đất nước vậy."
Giang Bác nói: "Tôi cũng rất vui." Anh cố gắng biểu hiện lễ phép nhất có thể, dù sao chuyện ăn uống ở bây giờ đều là nhờ vị lãnh đạo này...
Lãnh đạo lớn cảm thấy Giang Bác giống như ông ấy nghĩ, là một cậu bé phát triển toàn diện cả đức và tài, là một đồng chí tốt.
Ông ấy lại nhìn Tống Sở đang tươi cười xán lạn, biết lần này có thể khiến cho vị đồng chí nhỏ đến Thủ đô, cô bé này cũng có đóng góp to lớn, trên quà tặng ông ấy nhận được còn có một cái nơ cũng là do cô bé này thắt. "Mặt cười bác nhìn thấy lần trước là do cháu vẽ sao, sau khi nhìn thấy, bác rất vui."
Tống Sở cười nói nhiệt tình: "Bác lãnh đạo lớn, cám ơn bác đã tặng cho chúng cháu xe điện, chúng cháu vô cùng thích, rất rất thích."
Lãnh đạo lớn cười nói: "Bác cũng phải cám ơn anh trai của cháu đã sáng tạo ra nó."
Giang Bác: “.....”
TBC
Chào hỏi xong, lãnh đạo lớn lại dẫn bọn họ tham quan Vạn Lý Trường Thành.
Thật sự thời tiết này rất nóng, cũng không thích hợp để du lịch Vạn Lý Trường Thành, cho nên hành trình được sắp xếp không hề dài, sau khi leo lên, phía trên Vạn Lý Trường Thành có dựng tạm một cái lều, đám người đứng trong lều quan sát các đoạn khác của Vạn Lý Trường Thành.
Vị trí được chọn này rất không tệ, nhìn được tường thành kéo dài vô tận, tất cả đều thể hiện phong thái vạn dặm của Vạn Lý Trường Thành.
Tống Sở nhìn thấy thì miệng không khép lại được, cảm thấy một tấm hình nho nhỏ hoàn toàn không thể bày ra hết được cảnh tượng bao la hùng vĩ và tráng lệ như này.
Lãnh đạo lớn hỏi bọn họ muốn uống trà lạnh hay ăn dưa hấu.
Lúc này Mã Lan và Tô Chí Phong khẩn trương đến mức tay chân cũng không biết đặt vào đâu, tỏ vẻ không cần uống nước hay ăn dưa hấu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-393.html.]
Tống Sở cũng không để ý tới gì cả, chỉ chăm chú ngắm Vạn Lý Trường Thành.
Giang Bác cũng đang nhìn, chỉ có điều là đang tính toán, dài như thế sẽ cần bao nhiêu viên gạch.
Lãnh đạo lớn thấy bọn họ có hứng thú, lập tức bắt đầu giới thiệu lịch sử của Vạn Lý Trường Thành.
Lịch sử xây dựng Vạn Lý Trường Thành gian khổ và thậm chí là đẫm máu, nhưng sau khi hoàn thành, công trình Vạn Lý Trường Thành đã chống lại vô số cuộc xâm lược cho đất nước này.
Tống Sở nghe xong nước mắt rưng rưng, cảm thấy người đời trước thật sự không dễ dàng, bản thân giẫm lên những viên gạch ngói này đều cảm thấy rất cảm kích bọn họ.
"Bọn họ thật vĩ đại."
"Quá trình xây dựng luôn rất khó khăn, nhưng thành quả sau khi hoàn thành cũng rất to lớn. Giống như tình hình đất nước chúng ta bây giờ, cũng giống như thời kỳ xây dựng Vạn Lý Trường Thành đầy gian khổ, nhưng sau khi hoàn thành việc xây dựng thì để lại cho các thế hệ tương lai những thành quả rất to lớn."
Tống Sở nói: "Bác lãnh đạo, cháu biết, chúng ta là nền tảng, đặt nền móng tốt mới có thể xây lên những ngôi nhà tốt, đất nước trong tương lai mới có thể xây dựng thuận lợi hơn, thầy của chúng cháu đã từng nói như vậy."
Lãnh đạo lớn cười khích lệ: "Xem ra cháu là một học sinh giỏi, vậy cháu có biết đặt nền móng như thế nào là tốt hay không?"
"Học tập cho giỏi, làm một người có ích, phát huy sức mạnh của bản thân trong lĩnh vực của mình. Giống như mẹ cổ vũ công nhân luyện thép, cha dạy học sinh, anh Tiểu Bác làm phát minh. Cháu muốn viết một cuốn sách thật hay để khích lệ mọi người tiến bộ, mỗi chúng ta đều có sứ mệnh của riêng mình."
Lãnh đạo lớn không ngờ một đứa nhỏ như vậy lại có thể hiểu được những điều này, sau đó nghĩ đến đứa nhỏ này đã viết mấy cuốn sách rồi, quả nhiên là rất khác biệt so với những đứa nhỏ bình thường.
Trong nhà này, con cái một văn một lý, quả thực rất ưu tú: "Cháu nói rất hay."
Thấy Giang Bác đang rất chăm chú lắng nghe, lãnh đạo lớn cười nói: "Đồng chí Tô Giang Bác cũng nghĩ như vậy sao?"
Giang Bác nói: "Sở Sở nói rất đúng, nhưng tôi muốn đưa ra một đề nghị."