Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 387
Cập nhật lúc: 2024-10-03 21:14:00
Lượt xem: 12
Nhân lúc đem chiếc xe đó tặng cho bọn Tô Bảo Cương.
Nhưng suy nghĩ đến bọn Tô Bảo Cương đúng là trẻ con, đầu óc cũng không được tốt, anh rất lo lắng tặng chiếc xe này cho họ sẽ là chuyện xấu, cho nên anh đã dành thời gian đến công xưởng sản xuất máy móc, để thay và giới hạn tốc độ của xe.
“Tốc độ không vượt quá năm kilomet một giờ.”
Xưởng trưởng Cổ nói: “Vậy chẳng phải còn chậm hơn so với xe đạp rồi sao?”
Giang Bác nói: “Đưa cho một lũ trẻ làm đồ chơi, không thể để quá nhanh.”
Xưởng trưởng Cổ nhìn khuôn mặt đó của anh, nghĩ thầm nói thì hay lắm làm như anh không phải là trẻ con.
Rất nhanh xe đã được thay đổi xong, sau khi xong Giang Bác thông báo cho bọn Tô Bảo Cương tới lấy xe, còn nhân tiện đem theo những sách giáo khoa trọng điểm mà anh đã làm xong về.
Bên này Mã Lan thông báo cho Từ Mỹ Lệ, Từ Mỹ Lệ về đến nhà nói, bọn Tô Bảo Cương liền chạy tới trong đêm.
Biết bọn Tống Sở ngày mai phải đi, mấy đứa nhỏ đầu tiên là ôm lấy buồn phiền của chúng, Tống Sở vừa mới ủ được cảm tình, họ lại như ong vỡ tổ chạy lại cướp xe…
Cuối cùng sau khi bàn bạc xong, Tô Bảo Cương và Tô Bảo Lượng thay phiên nhau lái. Còn về Tô Bảo Phương và Tô Bảo Minh lại là thay phiên nhau ngồi, dù sao cũng còn nhỏ tuổi không thể lái xe.
Tô Bảo Minh: “…..”
Đợi sau khi Tô Bảo Cương vui mừng phấn khích khởi động xe thì phát hiện vấn đề.
Chiếc xe này quá chậm rồi, còn chậm hơn xe đạp của bọn họ.
“Em ba, chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Không đủ tuổi, nên giới hạn tốc độ.” Giang Bác bình thản nói.
Tống Sở cũng nói: “Đúng đúng đúng, an toàn quan trọng. Cho dù không đụng trúng người, đụng trúng cây cỏ cũng không tốt.”
“…..”
Sáng sớm ngày hôm sau, cả nhà cũ họ Tô đều đến, còn có Huyện trưởng Lữ, Xưởng trưởng Cao, Xưởng trưởng Cổ…
Huyện trưởng Lữ lái xe Jeep tới, đưa bọn họ tới tỉnh thành.
Tống Sở nhân lúc cha mẹ chuyển hành lý lên xe, liền đi qua nhà hàng xóm sát vách, nói lời từ biệt với bà lão Lâm.
“Bà nội Lâm, chúng cháu phải đi rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-387.html.]
“Bà nghe rồi.” Bà nội Lâm ngồi dạy, vẫy tay gọi Tống Sở.
Tống Sở đi tới, trong đôi mắt sáng ngời tràn đầy luyến tiếc: “Bà nội Lâm, cháu sẽ viết thư cho bà.” Cô lấy từ trong túi ra một cây bút máy, mà lúc trước mình dùng để sáng tác đưa cho Bà lão Lâm: “Bà nội Lâm, bà cũng viết cho cháu nhé.”
Bà lão Lâm cười gật đầu, nhận cây bút, sau đó từ trong túi lấy ra một chiếc khóa bạc nhỏ: “Tặng cho cháu, cái này là con trai cả của bà đeo lúc nhỏ. Bà vẫn luôn để bên người, cho cháu làm vật kỷ niệm.”
“Hả?” Tống Sở không biết có nên nhận hay không, hình như bạc cũng rất quý trọng.
“Cầm lấy đi, làm kỷ niệm.” Lại dặn dò Tống Sở: “Bà nội Lâm muốn chơi trò truy tìm kho báu với cháu, bên trong khóa này có một tấm bản đồ kho báu mà bà vẽ, món quà mà bà cho cháu được để ở bên trong. Đợi khi cháu trưởng thành, cháu phải đi lấy.”
“Không thể đi bây giờ ạ?”
“Không thể, đợi cháu trưởng thành một chút.”
Bà lão Lâm có chút tâm tư, bà lão cảm thấy vẫn nên chờ đứa trẻ này lớn hơn một chút, lúc đấy mới có thể muốn giữ lại đồ vật. Đến lưc đó cô trưởng thành rồi, muốn giao toàn bộ ra thì cứ giao ra, còn muốn giữ lại chút của hồi môn thì cứ giữ.
Nhiều đồ như vậy, cho đứa bé Sở Sở này giữ lại chút của hồi môn thì đã sao.
Làm phụ nữ thật không dễ dàng gì.
“Nhớ kỹ, đợi cháu đủ mười sáu tuổi rồi, mới đi tìm đồ vật.”
Tống Sở gật đầu: “Vâng.”
TBC
“Đi đi, đi thủ đô đi, bà vẫn còn chờ sách mới của cháu.”
“Vâng, bà nội Lâm, cháu đi đây.”
Tống Sở luyến tiếc vẫy tay chào, đem chiếc khóa bạc để vào trong balo của mình, thực tế là đặt vào không gian.
Cô sẽ giữ gìn cẩn thận.
Ngồi trên xe Jeep, Mã Lan ôm Tống Sở, Tống Sở ôm Tô Tiểu Hoa, cả nhà nhìn cái sân càng lúc càng xa.
Đột nhiên, Tô Tiểu Hoa nhảy từ bên trong cửa sổ xe ra ngoài.
Ngay nhất thời trong xe loạn cả lên, xe dừng lại, bốn người nhà họ Tô đuổi theo một con mèo. Kết quả là con mèo chạy vào sân nhà họ Lâm.
Bọn họ đứng ở cổng, nhìn Tô Tiểu Hoa ngồi bên cạnh Bà lão Lâm.
“Quan hệ của Tiểu Hoa và bà nội Lâm rất tốt.” Tống Sở nói.