Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 367
Cập nhật lúc: 2024-10-03 12:17:33
Lượt xem: 20
Huyện trưởng Lữ: "... Cậu chuẩn bị tặng một bình ắc-quy à? Không bằng đưa sắt thép kiểu mới đi, lãnh đạo ngóng trông việc theo kịp sản lượng sắt thép cả nước lắm."
Giang Bác nói: "Tôi tặng xe."
Giang Bác lấy bản vẽ kỹ càng mà anh đã vẽ ra, sau đó giảng giải về nguyên ký của chiếc xe cho Huyện trưởng Lữ nghe.
Đương nhiên Huyện trưởng Lữ không nghe hiểu những nguyên lý phức tạp trước đó, nhưng kết quả cuối cùng thì hiểu được, nói cách khác thì bình ắc-quy này, nó có thể kéo được một chiếc xe.
Để được như thế phải chứa nguồn năng lượng lớn đến thế nào chứ, lúc bấy giờ Huyện trưởng Lữ cũng đã biết được triển vọng của ắc-quy, nếu làm ra được thật thì kinh khủng đến dường nào.
Huyện trưởng Lữ rút lại những gì mình vừa nói, sau đó yên lặng vỗ vai Giang Bác, để lại ắc-quy rồi rời đi, lúc trước khi đi còn nói: "Cần gì cứ nói với bác."
Giang Bác gật đầu.
Chuyện Giang Bắc sắp tặng quà cho Lãnh đạo bị cảnh vệ Tiểu Vũ báo cáo cho Thủ trưởng Trần biết.
Thủ trưởng Trần luôn chú ý chặt chẽ đến tình huống nhà họ Tô, chú ý đến sự phát triển của Giang Bác.
Sau khi nghe được tin tức liền cười, lúc nói chuyện phiếm với lãnh đạo sau buổi họp lại nhắc đến chuyện này.
Lãnh đạo cười: "Đúng là một đứa trẻ hiểu lễ nghĩa, nhưng cũng đừng vì chuyện của tôi mà làm chậm trễ kế hoạch phát triển quốc gia."
Thủ trưởng Trần nói: "Tôi thấy không những không làm chậm trễ mà còn có lợi đấy, mấy thứ đồ mà cậu ấy làm ra đều sẽ không kém, tôi đang rất chờ mong đây."
Bởi vì các lãnh đạo vui vẻ nên đã để bên huyện Bình An phối hợp nhiều hơn vào công cuộc của Giang Bác, phía huyện Bình An đã nhận được vài tư liệu về ắc-quy từ viện nghiên cứu trong tỉnh.
Toàn bộ những tư liệu đó đều là do Sở trưởng Cao giúp đỡ, tìm người hỏi thăm.
Bây giờ Sở trưởng Cao của viện nghiên cứu đang ngồi c.h.ế.t lặng.
Giờ ông đã chấp nhận hiện thực rồi, không có chuyện Giang Bác sẽ đến viện nghiên cứu ở tỉnh. Lần trước Thủ trưởng Trần đến huyện Bình An cũng đã khảo sát qua viện nghiên cứu tỉnh thành, tiết lộ rằng chắc chắn sau này Giang Bác sẽ lên thủ đô một chuyến.
Vì chuyện này mà Sở trưởng Cao thở ngắn than dài cả một khoảng thời gian, cảm thán ngành điện lại mất đi một viên tướng giỏi. Nhưng nghĩ đến ngành khác lại có thêm một đại tướng, trong lòng ông ta hơi được an ủi một chút xíu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-367.html.]
Lần này biết Giang Bác sẽ làm bình ắc-quy, có chút liên quan đến điện đóm nên tâm trạng lại càng tốt hơn, tích cực hỗ trợ Giang Bác, còn cảm thán với Huyện trưởng Lữ: "Sau này cậu ấy sẽ làm về cái gì ấy nhỉ?" Kiểu như hầu hết các ngành sản xuất đều làm được, nhưng sau này sẽ nghiên cứu chủ yếu đến phương diện nào?
Huyện trưởng Lữ nói: "Tôi ước cậu ấy làm hết, rốt cuộc thì chúng ta cũng chẳng làm được gì to lớn."
"....."
Thật ra những tư liệu đó không giúp đỡ được quá nhiều cho Giang Bác, nhưng lại khiến anh làm thuận tiện hơn nhiều, dù gì thì lúc trước anh cũng chưa bao giờ nghiên cứu về ắc-quy.
Bây giờ cần làm thì phải cho ra dáng làm.
Bởi vì phải làm xong xe điện trước ngày một tháng năm, nên Giang Bác chỉ cho bản thân một tháng rưỡi để hoàn thành tất cả các công việc sáng tạo kỹ thuật. Nửa tháng còn lại dùng để sản xuất xe điện, không thì sẽ không kịp tặng quà cho mẹ vào ngày hai tháng năm được.
Bời vì cần quá nhiều kỹ thuật nên trông Giang Bác cũng vội vàng hơn ngày thường một ít.
Tống Sở cũng không dám làm phiền anh, ngồi viết văn một giờ xong lại ra sân tìm linh cảm, nhưng mấy thứ như linh cảm không dễ tìm. Chỉ dựa vào trí tưởng tượng thì không được, cô liền nhân lúc cha mẹ chưa về, bò lên thang để ngắm nhìn thế giới bên ngoài.
Giang Bác đến tìm cô, nhìn thấy cô ở trên thang liền lấy ghế dựa ngồi dưới chân thang.
Tống Sở nói: "Anh Tiểu Bác đang làm gì vậy?"
"Làm việc."
"Thế anh ngồi dưới chân thang làm gì?"
"Sợ em ngã xuống."
Tống Sở mếu máo, đang chuẩn bị xuống dưới thì thấy bà lão cạnh nhà đang ôm Tô Tiểu Hoa nhìn cô.
Tống Sở hô một tiếng.
Bà lão Lâm lo lắng nói: "Sao cháu cứ bò lên thang suốt thế, nguy hiểm đấy, đừng làm vậy nữa."
TBC
"Không sao đâu bà ạ, cháu vẫn đứng vững lắm." Tống Sở nói tiếp: "Cháu muốn viết sách, cháu phải tìm linh cảm."