Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 366
Cập nhật lúc: 2024-10-03 12:17:21
Lượt xem: 10
Dù sao, người dân ở đây có vẻ thích gửi đồ qua lại.
Tống Sở che miệng cười, cảm thấy anh Tiểu Bác rất biết tính toán tỉ mỉ.
Buổi tối ăn cơm xong, Tống Sở liền nói với cha mẹ chuyện chiếc xe điện mà anh Tiểu Bác muốn làm.
Tô Chí Phong nhìn con trai mình, chỉ cảm thấy đứa trẻ này có phải cũng quá nghiêm túc hay không, năm mới không thể đi xe đạp, hiện tại vẫn còn nhớ thương.
Mã Lan càng ngạc nhiên hơn: "Thật sự là một chiếc xe điện sao?”
Giang Bác gật đầu: "Có thể gọi như vậy.”
Mã Lan: "…” Cho nên, xe điện, là con trai bà phát minh ra sao?
Tống Sở nói: "Anh Tiểu Bác rất thông minh.”
Tiếp đó, cô đem chuyện Giang Bác tặng quà cho vị lãnh đạo, sau đó ông ấy sẽ đáp lễ cho anh một chiếc xe điện nói cho cha mẹ mình biết.
Mã Lan cùng Tô Chí Phong: "…..” Thật đúng là hai đứa trẻ ngốc.
Công nghệ này làm sao mà một chiếc xe điện có thể so sánh được cơ chứ.
Nhưng có lẽ trong mắt con trai họ, công nghệ này cũng chỉ đáng giá một chiếc xe điện. Người có đầu óc, chính là có thể tùy hứng như vậy.
Giang Bác nói: "Con tranh thủ làm xong trước ngày mùng 1 tháng 5, đến lúc đó liền mua một chiếc làm quà sinh nhật cho mẹ.” Anh đã đồng ý với Sở Sở, muốn thật hiếu thuận với cha mẹ.
Mã Lan ngay lập tức cảm động không nguôi.
TBC
Rưng rưng nhìn con trai, không cần biết có chiếc xe này hay không, những lời này đã làm cho Mã Lan cảm thấy đáng giá, m.ó.c t.i.m móc phổi cho đứa nhỏ này cũng thật sự đáng giá.
Tống Sở cao hứng nói: "Tốt quá, đến lúc đó anh Tiểu Bác đèo em, mẹ chở cha, nhà chúng ta cùng đi dạo một vòng.”
Tô Chí Phong: "…..”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-366.html.]
Mã Lan nói: "Con trai, mẹ yêu con vô cùng.”
Tô Chí Phong chua xót.
Còn không phải chỉ là làm xe điện thôi sao? Ông vẫn còn sức để tự đạp, không cần xe điện.
Giang Bác lại nói: "Mẹ ơi, công việc của con cần phải có linh cảm, cho nên có thể không thay giường không ạ? Nghỉ ngơi không tốt sẽ không có cảm hứng.”
Anh còn nhớ đầu xuân mẹ nói sẽ đổi giường.
Tô Chí Phong phá lên cười.
Mã Lan: "…”
...
Vì muốn làm ra bình ắc-quy hợp lý, Giang Bác đã tìm một đống ắc-quy các loại trong huyện để hiểu rõ hơn về kỹ thuật sản xuất ắc - quy của thời đại này.
Huyện trưởng Lữ vừa nghe tin anh muốn làm ắc-quy đã kinh ngạc không thôi, chạy tới nhà họ Tô: "Tiểu Bác, cháu làm ắc-quy để làm gì chứ, cái thứ đấy chẳng dùng được đâu, nhiều nhất là làm được đèn pin chứ không có tác dụng gì lớn."
Lần đầu tiên Giang Bác nghe thấy có người nói ắc-quy vô dụng, trong tương lai, địa vị của ắc-quy trong số những nguồn năng lượng sẽ vượt qua cả tài nguyên dầu mỏ, nó có thể chứa năng lượng gió cùng năng lượng mặt trời, đây toàn là những tài nguyên vô hạn.
Đương nhiên là Huyện trưởng Lữ không có tầm nhìn xa đến thế, ông ta khuyên nhủ: "Cháu làm về vật liệu đi, vật liệu tốt lắm đấy. Cháu nhìn xưởng thép của huyện chúng ta bây giờ đang rất là rực rỡ kìa, sản xuất thép quy mô lớn cho công xưởng thép quốc gia, từ sau khi làm lò luyện thép kiểu mới, sản lượng thép mà chúng ta làm ra đã vượt qua hai mươi triệu tấn rồi, cháu có hiểu có nghĩa là gì không, nghĩa là tăng hơn mười triệu tấn so với trước đây. Trước đây, chúng ta chỉ sản xuất có sáu triệu tấn mỗi năm thôi, cháu biết không?"
Giang Bác không hé răng, anh cảm thấy với sản lượng này thì không có gì để kiêu ngạo hết. Cái lò kia sản xuất tới hiện tại chỉ được tí tẹo sắt thép vậy thôi, chỉ có thể nói là do thiết bị luyện thép quá lạc hậu.
Nhưng Tống Sở lại nghe mà thấy phấn khích: "Nhiều sắt thép như vậy, thế sau này có thể sản xuất thêm xe đạp không ạ?"
Huyện trưởng Lữ: "... Đây chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi. Nhưng mà chúng ta cần phải nỗ lực hơn nữa, thế nên Tiểu Bác à, có phải chúng ta nên tập trung vào luyện thép thì thích hợp hơn đúng không?"
Huyện trưởng Lữ mặt mày đầy vẻ chờ mong, nhưng Giang Bác vẫn từ chối một cách vô tình.
"Cháu phải tặng quà, tạm thời không rảnh, đợi cháu hết bận rồi lại tính sau." Huyện trưởng Lữ sửng sốt: "Tặng quà gì thế?"
Tống Sở nói: "Tặng người đã tặng thư pháp cho anh Tiểu Bác ấy ạ."