Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 350

Cập nhật lúc: 2024-10-02 21:56:37
Lượt xem: 7

Chương 350:

"Mẹ, mẹ có cần con giúp gì không ạ?"

"Không cần đâu, chỉ cần dọn dẹp lại, chuyển Tiểu Bác ra ngoài. Anh con là con trai, có thể ngủ được ở phòng làm việc, dù sao con trai sẽ không quá để tâm đến điều đó."

Giang Bác trầm mặc nói: "Con không muốn ngủ ở phòng làm việc đâu."

Tô Chí Phong nói: "Tiểu Bác, con là anh trai, con nên nhường nhịn yêu thương em gái của mình."

Mã Lan cũng cảm thấy khá là ngạc nhiên, bình thường con trai luôn coi em gái như bảo bối của mình, đi đâu cũng yêu thương chiều chuộng, sao bây giờ lại không vui nữa? Hay vì anh đã lớn và có suy nghĩ riêng của mình rồi?

Đúng vậy, trong những cuốn tiểu thuyết mà bà từng đọc, rất nhiều nữ chính bị bắt nạt bởi chính người thân của mình.

Bà rùng mình, cảm thấy bản thân mình quá vô tâm, chỉ yêu cầu con trai nhường nhịn con gái mà chưa từng quan tâm đến nhu cầu của con trai..

"Thế thì... bốc thăm nhé? Ai cũng công bằng, có được không?"

Tống Sở xua tay. “Không cần, con ngủ ở phòng làm việc cũng được, đọc sách cũng tiện hơn, làm bài cũng được, anh Tiểu Bác không cần đọc sách."

Mã Lan nói: "Vậy Tiểu Bác ngủ phòng cũ còn Sở Sở ngủ ở phòng làm việc nhé. Không sao, lát nữa cha mẹ sẽ kê lại tủ trong phòng làm việc, biến nó thành phòng công chúa cho con."

Giang Bác bĩu môi: "Con cũng không muốn ngủ ở phòng cũ."

Tô Chí Phong cảm thấy con mình quá ấu trĩ, lớn rồi mà còn tranh phòng với em gái, nhưng thấy con gái và vợ đều đồng ý thì ông cũng không có ý kiến gì, lúc này lại làm ầm lên. “Con trai, con đừng như thế. Con muốn ngủ ở đâu, con chọn đi!"

Giang Bác: "..." Anh sẽ không chọn bên nào cả.

Giang Bác vốn dĩ không muốn quyết định, lựa chọn ngồi bên cạnh lò sưởi, lặng lẽ cúi đầu.

Tô Chí Phong và Mã Lan đang trên cùng một chiến tuyến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-350.html.]

Mã Lan hỏi: "Con sao thế, con không thích à?" Bà lo lắng con trai mình sẽ nổi loạn, lứa tuổi này hình như đang chuẩn bị bước vào thời gian dậy thì.

Tất cả là lỗi của người làm mẹ như bà, bình thường con trai quá hiểu chuyện và chăm chỉ nên bà quên mất đây chỉ là một đứa trẻ chưa trưởng thành, quên mất chăm sóc tâm trạng của con: "Con trai, con cần gì? Nói cho mẹ biết, chúng ta là người một nhà, không phải người ngoài. Cha, mẹ và Sở Sở đều rất yêu con."

Tống Sở cũng lo lắng nhìn anh, hỏi: "Anh Tiểu Bác, anh làm sao thế?"

Giang Bác nhìn mẹ mình rồi nhìn Sở Sở, cảm thấy vô cùng hối hận, đáng lẽ ngay từ đầu anh không nên đồng ý mua nhà

Giang Bác cũng thắc mắc rằng tại sao lớn lên lại không được ngủ cùng nhau.

Từ trước đến nay vẫn như vậy, không phải sao?

Tùy tiện đổi phòng như thế không phiền à? Có bao nhiêu điều có ích hơn có thể làm thay vì mất thời gian vào những việc đó. Ví dụ như là nghiên cứu, anh có thể nghiên cứu rất nhiều thứ.

Mã Lan và Tô Chí Phong cũng không ghét bỏ con trai mình, tuy con trai của mình đột nhiên mất bình tĩnh, phải tạm dừng chuyển đổi phòng nhưng căn phòng vẫn cần phải dọn dẹp sạch sẽ, dù sao hai đứa con cũng cần phải ngủ riêng. Nhà người khác thì chật, không có chỗ ở thì thích như nào cũng được nhưng nhà của mình thì rộng, đương nhiên có thể làm cẩn thận.

Buổi chiều hai người dọn dẹp nhà cửa, còn bàn nhau sẽ kê giường mới thế nào, ngay cả bài trí tủ làm sao cũng đã bàn bạc với nhau.

Vấn đề này làm cho Giang Bác vô cùng buồn bực, anh còn không ăn tối.

Mã Lan rất lo lắng, bèn đến nói chuyện với con trai nhưng anh không nói lời nào. Chỉ có thể để cha đứa trẻ giải quyết, dù sao bình thường việc giáo dục con trai vẫn cần người đàn ông làm.

TBC

Tô Chí Phong rất không hài lòng với hành vi của con trai mình, nhưng ông vẫn kiên nhẫn dạy dỗ anh: "Con trai, hãy là một người đàn ông có thể kiềm chế được cảm xúc của mình, việc mất bình tĩnh trông rất không nam tính và khiến những người phụ nữ coi thường chúng ta."

Giang Bác: "....."

"Vậy con nói cho cha nghe xem, sao con lại khó chịu? Mẹ con cho rằng là do bình thường chúng ta không để ý đến con, làm con thấy tủi thân có phải không?"

Không phải vậy.....

Loading...