Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 348

Cập nhật lúc: 2024-10-02 21:56:13
Lượt xem: 6

Chương 348:

Tống Sở cảm thấy nếu chọn món ăn đắt tiền thì không tốt cho người ta, vì vậy lắc đầu: "không cần, em không muốn ăn gì cả."

Giang Bác gật đầu: "Vậy chúng ta không đi nữa." Anh cũng không muốn ăn.

Mã Lan và Tô Chí Phong nhìn lên mái nhà, họ đã biết kết quả sẽ như thế này. Huyện trưởng Lữ lập tức nhìn về phía Tống Sở. "Sở Sở, cháu đừng khách sáo, cháu muốn ăn gì thì nói cho bác. Bác biết, cháu không phải không muốn ăn, mà là cháu đang khách khí."

Tống Sở đỏ mặt nói: "Vậy… sủi cảo được không ạ? Nhân cải chua và thịt lợn…" Nghĩ đến đã chảy nước miếng.

Huyện trưởng Lữ khoát tay. “Được rồi, bác sẽ bảo nhà ăn để lại thịt lợn và bột mì, cho cháu ăn no thoải mái."

Tống Sở nhìn Giang Bác.

Giang Bác: "... Vậy thì ăn đi." Sở Sở cũng học được cách hai mặt rồi. Anh đã từng biết cô nghĩ gì, nhưng bây giờ thì không.

Anh nhìn Mã Lan và cảm thấy rằng bản thân nên học thêm điều này từ mẹ mình.

Anh lại nhìn Tô Chí Phong, tự hỏi bản thân có muốn học hỏi gì từ cha hay không?

Sau khi Thủ trưởng Trần đến huyện Bình An, đầu tiên ông cụ đi kiểm tra công xưởng thép, kế đó lại liên hệ các cán bộ và lãnh đạo của huyện để khen ngợi về sự phát triển hiện tại của huyện Bình An.

"Huyện Bình An hiện tại phát triển rất tốt, so với lần trước tôi đến đây đã thay đổi rất nhiều."

Huyện trưởng Lữ rất vui mừng và tự hào, huyện Bình An ngày nay đang ngày càng phát triển rất tốt, đã mở thêm hai công xưởng. Công xưởng thép cũng được mở rộng hơn rất nhiều, chế độ đãi ngộ của giai cấp công nhân cũng được tăng cao. Hơn nữa, sản lượng lương thực của huyện Bình An cũng tăng đáng kể, người dân huyện Bình An không còn đói, tinh thần cũng khá lên, không còn là huyện Bình An dựa vào khai thác để kiếm thức ăn như trước đây.

Nhưng ông ta vẫn khiêm tốn nói: "Nhờ sự chỉ đạo của lãnh đạo tổ chức, chúng tôi mới có thể phát triển tốt đến như vậy."

Thủ trưởng Trần nói: "Đó là kết quả nỗ lực chung của các đồng chí ở huyện Bình An, đặc biệt là đồng chí Tô Giang Bác."

Huyện trưởng Lữ vui mừng. “Đúng thật là công lao của đồng chí Tô Giang Bác, đóng góp của cậu ấy với huyện Bình An là rất lớn."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-348.html.]

Thủ trưởng Trần nói: "Những đồng chí như này cần quan tâm, chăm sóc họ một chút."

Huyện trưởng Lữ: "Vâng, tôi thường xuyên đến nhà của đồng chí Giang Bác để xem cuộc sống của họ, mọi thứ đều rất ổn."

"Như vậy là ông biết rất rõ đồng chí Tô Giang Bác sao?"

Huyện trưởng Lữ nói: "Đồng chí này chắc chắn là một người tốt, có tư tưởng nhận thức cao, yêu nước và cầu tiến. Đồng chí cũng là một cậu bé ngoan, sẵn sàng giúp đỡ người khác, yêu thương anh chị em và hiếu thảo với cha mẹ."

Yêu thương gia đình?

TBC

Trong lòng Thủ trưởng Trần có manh mối, cảm thấy lãnh đạo nói không sai, xem ra đứa trẻ này không có gia đình thì không thể làm gì được.

Điều đó thì đơn giản.

Sau khi kiểm tra các công việc trong công xưởng, Thủ trưởng Trần đến nơi đã mời Giang Bác và những người khác ăn cơm.

Địa điểm được đặt tại Tiệm cơm Quốc doanh trong huyện, nơi này làm sủi cảo nhân dưa cải chua thịt lợn rất ngon.

Khi gia đình Mã Lan đến tiệm cơm, họ lập tức ngửi thấy mùi hương thơm phức, bụng Tống Sở càng kêu réo không ngừng.

Thủ trưởng Trần cuối cùng cũng đã được gặp trực tiếp Giang Bác, ý nghĩ đầu tiên trong đầu ông cụ là đứa trẻ này có phải quá đẹp rồi không? Ông cụ thực sự muốn nói chuyện với đứa trẻ thiên tài này.

Tuy nhiên, đầu tiên ông ta vẫn phải bắt tay với Tô Chí Phong và Mã Lan và hỏi về con cái của họ như thông thường.

Mã Lan vội vàng giới thiệu: "Đây là con trai tôi, Tô Giang Bác và đây là con gái tôi Tô Tống Sở, nhà tôi thường gọi chúng là Tiểu Bác và Sở Sở."

Tống Sở nắm lấy tay của Thủ trưởng Trần, lễ phép nói: "Chào Thủ trưởng Trần"

Giang Bác cũng nói: "Chào Thủ trưởng Trần"

Mã Lan có chút bối rối, đây là lãnh đạo cấp cao, không biết xưng hô như vậy có được hay không.

Loading...