Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 347

Cập nhật lúc: 2024-10-02 21:56:01
Lượt xem: 17

Chương 347:

Huyện Bình An cũng là một nơi có môi trường không thuận lợi cho công việc đào tạo và phát triển.

Dựa trên những cân nhắc này, các nhà lãnh đạo cuối cùng đã đi đến kết luận rằng anh nên được mời đến viện nghiên cứu.

Là lãnh đạo cấp cao duy nhất từng đến huyện Bình An, Thủ trưởng Trần được giao nhiệm vụ này, tình cơ ông cụ cũng phải đến công xưởng thép huyện Bình An để kiểm tra lại các sản phẩm thép mới.

Thủ trưởng Trần cảm thấy nhiệm vụ lần này rất khó xử lý.

Bởi vì đồng chí này quá ưu tú, quá nổi bật lại quá trẻ tuổi… Hơn nữa, đứa nhỏ lại là người khó nắm bắt, không thể nói lý lẽ với nó.

Thật ra, lần trước ông cụ đã muốn mời đồng chí Giang Bác về Viện nghiên cứu quốc gia, đồng thời yêu cầu các vệ binh ở đó quan tâm đến sở thích của đứa nhỏ.

Nhưng mà đám người đấy lại làm việc không tốt chút nào, bảo bọn họ quan sát sở thích của đứa nhỏ lại báo cáo lên những điều đứa nhỏ không thích.

Đặc điểm tính cách là: vui và giận không nắm bắt được, không có sở thích gì đặc biệt, không quan tâm đến những người xung quanh, không thích nói chuyện.

TBC

Những điều này là gì?

Thủ trưởng Trần không còn lựa chọn nào khác ngoài việc hỏi lại lãnh đạo của mình, lãnh đạo của ông cụ là người vô cùng khôn khéo.

Quả nhiên, sau khi nghe điều này, lãnh đạo đã lập tức bật cười: "Ông đừng suy nghĩ phức tạp hóa vấn đề như thế, nếu một người không muốn rời khỏi nơi đó thì chỉ là vì ở đó có người mà cậu ấy quan tâm, hoặc là không muốn rời khỏi quê hương."

Thủ trưởng Trần nói: "Trước đây cậu ấy là một đứa trẻ vô gia cư, sau đó đã được nhận nuôi. Thật tệ nếu như cậu ấy không được nhận nuôi, tài năng sẽ bị chôn vùi vĩnh viễn." Ông cụ thật sự không thể tưởng tượng được đứa nhỏ có thể sống tốt hay không, hay thậm chí có sống sót hay không.

Lãnh đạo thở dài, đất nước khó khăn quá nên những đứa trẻ đều khổ. Nếu điều kiện của đất nước tốt hơn, chúng ta có thể thành lập các tổ chức phúc lợi, để không còn trẻ em lang thang bên ngoài.

"Nếu như thế thì, không phải khó khăn khi rời bỏ quê hương mà có người quan tâm, không muốn rời xa."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-347.html.]

Thủ trưởng Trần vội vã mang theo trọng trách đến huyện Bình An.

Tiền thưởng đã được người mang đến trước đó, Huyện trưởng Lữ đã đích thân đem qua, tổng cộng là 400, cả một chồng dày cộm.

Giang bác nhận lấy và chia làm hai, 200 tệ đưa cho mẹ, 200 đưa cho Sở Sở.

Mã Lan bối rối nhận lấy tiền. Bây giờ bà không chỉ dựa vào con trai để thăng quan tiến chức mà còn để làm giàu.

Tống Sở đã rất quen với việc cho tiền vào túi, rồi chuyển vào không gian. Đây là tài sản của anh Tiểu Bác, phải giữ gìn cẩn thận.

Tô Chí Phong thở dài.

Vị trí trụ cột của ông dường như đã bị cướp đi, vợ mình bị người đàn ông nhỏ bé khác chăm sóc.

Huyện trưởng Lữ nhìn mà chua xót, sao ông ta không có đứa con như vậy a, cầm tiền nhét vào tay ông ta.

"Hôm nay tôi đến đây còn có một tin nữa đấy, có một lãnh đạo lớn tới từ thủ đô đến, chính là Thủ trưởng Trần. Lần này ông ấy đến là muốn thị sát công xưởng thép, đồng thời muốn thay mặt cảm ơn sự đóng góp của Tiểu Bác với đất nước nên mời cả gia đình ăn cơm, mọi người thấy thế nào?"

Mã Lan lo lắng: "Ông không được để cho Tiểu Bác nhà chúng tôi rời khỏi đây."

Huyện trưởng Lữ vội vàng xua tay: "Không không không, Thủ trưởng Trần không nói như vậy. Ông ấy vô cùng tôn trọng quyết định cá nhân của Tiểu Bác, các vị lãnh đạo nói chuyện đều có lý, yên tâm đi. Hiện tại Tiểu Bác đã có nhiều cống hiến rồi, hơn nữa cậu bé còn nhỏ như vậy, ai nỡ lòng nào ép đứa nhỏ rời đi."

Mã Lan cảm thấy nhẹ nhõm, bà cũng cảm thấy Thủ trưởng Trần là một người tốt, lần trước nói chuyện cùng ông cụ, Thủ trưởng Trần đó không tỏ thái độ gì cả.

Giang Bác không thích ăn cùng người lạ, nhưng anh nghĩ rằng Tống Sở thích đồ ăn ngon, anh hỏi: "Bữa tối em thích ăn gì?"

Huyện trưởng Lữ thấy anh có hứng thú, vui vẻ hỏi: "Cháu muốn ăn gì?"

Giang Bác nhìn Tống Sở hỏi lại lần nữa: "Em ăn gì?"

Loading...