Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 330
Cập nhật lúc: 2024-10-02 21:52:24
Lượt xem: 9
Chương 330:
“Nhưng ông không được như thế nha, ông bây giờ cũng là thầy giáo có thâm niên.”
Tô Chí Phong thở dài. "Cho nên tôi vẫn luôn suy nghĩ, làm thế nào để có thể thay đổi chuyện này."
“Sau đó thì sao?”
“Nền giáo dục của nước ta vẫn không ngừng phát triển, tôi nghĩ, kế hoạch nghề nghiệp của mình có lẽ phải thay đổi.”
Mã Lan: "… Thay đổi như thế nào?”
“Đợi thêm một thời gian nữa, khi con lớn hơn, tôi muốn quay lại trường để học bồi dưỡng thêm, học Nghiên cứu Định hướng Chuyên môn cho phương hướng giáo dục của quốc gia. Một ngày nào đó, tôi có thể nghiên cứu ra phương hướng thích hợp cho con đường giáo dục của nước nhà."
Lời nói của Tô Chí Phong ra khỏi miệng, câu nào câu nấy đều trôi chảy. Sau khi nói xong, ông chợt nhận ra sự vướng mắc trước đây của mình là hoàn toàn vô lý.
Nếu biết có vấn đề, hãy tìm ra cách khắc phục, tạo ra sự nỗ lực.
Một người thầy không thể lay chuyển dòng nước, mà chỉ có thể trôi theo nó, nhưng nếu sau này ông có thể tham gia vào việc xây dựng chính sách giáo dục quốc gia thì sao?
Mã Lan miệng chữ O, cảm thấy hình ảnh Tô Chí Phong trước mặt mình bỗng cao như 2,8 mét.
“Cha bọn trẻ, ông nghiêm túc thật sao?”
Tô Chí Phong gật đầu.
Mã Lan ôm cổ ông: "Vừa rồi lúc ông nói, cả người như phát ra ánh hào quang, rất cao và đẹp trai!”
Tô Chí Phong lập tức đỏ mặt: "Thật ra tôi cũng vừa mới có suy nghĩ đấy thôi.”
Mã Lan mỉm cười nhìn Tô Chí Phong, cảm thấy người đàn ông mình chọn quả nhiên không sai, một người vừa có thể sống thong thả vừa có thể chiến đấu hết mình vì ước mơ vĩ đại.
Tuy nhiên, rất nhanh bà đã nghĩ đến một chuyện, đó là mong muốn của Tô Chí Phong dường như rất khó thực hiện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-330.html.]
Dù sao khi những đứa trẻ lớn lên, đất nước đã bước vào thời kỳ nổi loạn, các trường đại học đều đóng cửa, ông sẽ đi đâu để học cao hơn?”
Mã Lan đột nhiên lo lắng, tính thời gian thì bây giờ học có lẽ vẫn kịp. "Cha bọn nhỏ, sao bây giờ ông không đi luôn? Nhân lúc bọn nhỏ chưa lớn, tôi vẫn còn có thể tự chăm sóc chúng, hơn nữa huyện cũng đã sắp xếp người bảo vệ."
Tô Chí Phong kiên quyết từ chối: "Sao tôi có thể bỏ bà và hai đứa nhỏ để đến một trường đại học ở nơi khác chứ."
TBC
"Nhưng về sau sẽ không thể học được nữa đâu." Mã Lan nghiêm túc nói.
"Tại sao không thể học được? Bà đừng lo tôi quá già không thể học được? Đừng lo, đừng lo. Tôi vẫn còn liên lạc với những người thầy cũ, nếu muốn về trường để học đào tạo chuyên sâu, sẽ không quá khó khăn đâu. Người đời có câu sống để học, học không bao giờ là quá muộn mà." Tô Chí Phong tự tin nói.
Sau khi tìm được mục tiêu mà mình nên phấn đấu, ông đã có tinh thần mới.
Mã Lan không biết phải nói gì thêm.
Dù sao chuyện tương lai cũng rất khó nói ra, sẽ không ai tin vào điều đó.
Bởi vì tâm trạng tốt, Tô Chí Phong rất phấn chấn, ông nhanh chóng đến nhà hiệu trưởng Tô và ngỏ ý muốn mượn sách.
Ông cũng chia sẻ giấc mơ vĩ đại của mình với cha.
Khoảng thời gian này, hiệu trưởng Tô thường được mời đến xưởng máy móc Bình An, chuyên hướng dẫn công nhân trong dây chuyền sản xuất. Hiệu trưởng già về hưu, lại trở thành một kỹ sư kỹ thuật.
Mặc dù đã đổi nghề nhưng hiệu trưởng Tô cảm thấy mình vẫn có thể cho con trai mình lời khuyên về giáo dục.
Tuy nhiên, sau khi nghe xong những suy nghĩ của Tô Chí Phong, hiệu trưởng Tô - người đã từng tham gia vào chính sách thi cử của bộ giáo dục: "....."
Hiệu trưởng Tô chỉ có thể ha ha, xấu hổ chấp nhận chính sách giáo dục trước đây của mình là sai lầm, chỉ có thể lặng lẽ đóng góp sách vở của mình.
"Thằng Ba, con trưởng thành rồi." Hiệu trưởng Tô cảm khái nói.
Tô Chí Phong ôn hòa cười nói: "Cha, con cũng đã là một người cha rồi."
Hiệu trưởng Tô nghĩ đến cháu trai và cháu gái bảo bối của mình, cả hai đều là niềm tự hào của nhà họ Tô, sinh viên đại học tiêu biểu trong tương lai. Ông cụ cảm khái nói: "Cũng đúng, con của con đã lớn rồi, dựa theo tốc độ học tập của Tiểu Bác và Sở Sở, không chừng đến lúc đó cả hai đứa đều có thể cùng vào đại học."