Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 315
Cập nhật lúc: 2024-10-01 22:05:08
Lượt xem: 20
Chương 315:
Bởi vì tin đồn là Tống Sở bị bắt cóc, bọn trẻ cho rằng Sở Sở thực sự đã bị kẻ xấu bắt đi, cho dù cha mẹ chúng nó có giải thích thế nào, chúng bó cũng không tin. Cứ thế mà khóc ầm ĩ cho đến khi tới nhà họ Tô.
Mắt hai đứa bé sưng húp, sau khi nhìn thấy Tống Sở, bọn trẻ càng khóc to hơn.
Nhìn thấy vết tích trên mặt Tống Sở, Tô Bảo Cương tức giận vung nắm đấm. "Nếu như anh ở đó, anh đã đánh bẹp bọn họ!"
Tô Bảo Lượng rất đau khổ và muốn khóc, nhưng cậu bé vẫn nhẹ nhàng an ủi Tống Sở. "Anh hai bảo vệ em, chờ một năm nữa anh liền học cấp hai rồi, lúc đấy anh có thể bảo vệ em và Tiểu Bác."
Bọn trẻ không nghĩ có gì lạ khi một đứa trẻ mười một tuổi bảo vệ một đứa trẻ mười tuổi và tám tuổi.
Nhưng thật ra Tô Bảo Cương nghe vậy thì có chút bất đắc dĩ, mặc dù điểm của cậu bé có tiến bộ, nhưng không có khả năng nhảy lớp... Cậu bé chỉ có thể thành thật học hết tiểu học.
Tô Bảo Cương lần đầu tiên phát hiện ra rằng nắm đ.ấ.m là vô dụng, học tập mới là quan trọng. Cuối cùng, nếu cậu bé không thể vượt qua cấp một, cậu không thể bảo vệ những đứa em của mình.
Cậu bé cũng giải thích: "Nếu em và Tiểu Bác không thông minh như vậy, anh thực sự muốn lưu ban để bảo vệ hai em."
Từ Mỹ Lệ ở bên cạnh nghe vậy, thiếu chút nữa là hộc máu. "Con thật sự không thể lưu ban, nếu không con cả đời đều không học xong tiểu học."
Tô Bảo Phương nói: "Sở Sở, sau này chị sẽ ăn mặc dễ thương hơn, em ra ngoài dẫn chị đi theo, chị dễ thương như vậy, người khác nhất định sẽ bắt chị trước."
Phùng San: "..."
Tô Bảo Minh nói: "Sở Sở, em không thể trốn học, nhưng em nguyện ý vì chị mà thôi học, dù sao em cũng còn trẻ, chờ chị tốt nghiệp đại học, em sẽ học lại."
Từ Mỹ Lệ có chút đau đầu vì tức giận, cả hai đứa con trai đều vô dụng mà. Tại sao, lần lượt từng đứa muốn lưu ban rồi đến bỏ học, không đứa nào có quyết tâm nhảy lớp vậy?
Mặc dù suy nghĩ của bọn trẻ còn ngây thơ nhưng Tống Sở vẫn rất cảm động, đây đều là anh chị em của cô, họ đều sẵn sàng bảo vệ cô khi gặp khó khăn.
Giang Bác cũng cảm thấy bọn trẻ rất chân thành, chỉ cần mọi người thành thật với Sở Sở, anh sẽ sẵn sàng đối xử tốt hơn với họ. Vì vậy, anh nói một cách chân thành. "Vào kỳ nghĩ mọi người hãy đến đây, em sẽ giúp anh chị học."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-315.html.]
Mấy đứa trẻ: "….."
Tô Bảo Cương lập tức nói: "Anh cảm thấy em Ba rất thông minh, có em Ba là đủ rồi. Em đáng giá mười phần, nhất định có thể bảo vệ Sở Sở."
Tô Bảo Phương nói: "Đúng vậy, anh Ba thật đáng yêu, người khác nhất định sẽ bắt anh trước!"
Tô Bảo Minh nói. "Em còn quá nhỏ, khả năng không được tác dụng gì."
TBC
Tô Bảo Lượng: "..." cậu bé là một học trò tốt, cậu không thể từ chối.
"..." Tống Sở che mặt, đây là cái loại quan hệ anh em ruột thịt gì vậy.
Ngày hôm sau, theo yêu cầu mạnh mẽ của Tống Sở, cuối cùng Tống Sở và Tiểu Bác cũng có thể đến trường.
Khi đến trường, cả hai được một nhóm giáo viên và học sinh chăm sóc.
Hiệu trưởng còn yêu cầu các giáo viên làm một số công tác tư tưởng cho các học sinh quan tâm đến vấn đề an toàn, nếu có người lạ đến gần trường, hãy báo cáo với giáo viên bất cứ lúc nào.
Ngay cả ông bảo vệ già ở cổng trường cũng bắt đầu đề phòng nghiêm ngặt, quản lý cũng chặt hơn vì sợ có kẻ xấu đến trường cướp búp bê của mình.
Thấy tâm lý con gái không có vấn đề gì, Mã Lan và chồng mình nghĩ đến việc mời ân nhân đi ăn tối.
Tất nhiên Tô Chí Phong đồng ý. Họ thậm chí còn nôn nóng cúi đầu cảm ơn ân nhân vì đã cứu con gái họ.
Nhưng không thành công.
Đồng chí vệ sĩ cảm thấy điều đấy trái với các quy tắc nên đã từ chối.
Huyện trưởng Lữ nói: "Vị đồng chí này tên là Chu Đại Sơn, là quân nhân đã về hưu, có khá nhiều thương tích trên người, tay chân không linh hoạt, vốn là được an bài đến huyện trông cổng, vào thời điểm đó tôi thấy ông ta thân thủ không tệ, hơn nữa khuôn mặt cũng khá mới nên tôi đã sắp xếp để bảo vệ Sở Sở và những người trong gia đình, tôi cũng không ngờ rằng nó sẽ có ích.