Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 312

Cập nhật lúc: 2024-10-01 22:04:24
Lượt xem: 4

Chương 312:

Đúng vậy, tuy rằng anh cảm ơn, nhưng đúng là Sở Sở ở trong huyện đã xảy ra chuyện.

Bất kể lý do là gì, nhưng ngay cả sự đảm bảo an ninh cơ bản nhất cho người dân ở đây cũng không có, điều này khiến anh rất không có động lực làm việc.

Giang Bác quyết định đình công một thời gian.

Huyện trưởng Lữ: "..."

Khi họ về đến nhà, mặt trời đã lặn.

TBC

Giang Bác kéo Tống Sở vào nhà, hai người vào phòng và đóng cửa lại.

Mã Lan có chút lo lắng, lại bị Tô Chí Phong ngăn lại. "Để bọn nhỏ ở một mình một lát, chúng ta lúc này không nên can thiệp."

Mã Lan thở dài. “Từ nay về sau chúng ta ra ngoài phải cẩn thận hơn một chút.”

Trong phòng, Giang Bác cẩn thận nhìn Tổng Sở.

Tống Sở nói. "Anh Tiểu Bác, chúng ta đã về nhà rồi, đừng sợ."

Giang Bác thấy trên mặt cô vẫn còn vết tích, trong lòng rất khó chịu, anh đau xót đưa tay sờ sờ lên mặt cô: "Đau không?"

Tống Sở lắc đầu. "Không đau, không đau chút nào."

Giang Bác vẫn không tin điều đó, anh rất tức giận và cáu kỉnh. Anh nóng lòng muốn đưa mấy người đó vào phòng thí nghiệm để xẻ họ thành trăm mảnh và coi họ như đối tượng thí nghiệm.

Nhưng đây không phải là ngày tận thế.

Anh bĩu môi không vui, giận những tên côn đồ hại Sở Sở, cũng giận Sở Sở hôm nay không dẫn anh đi ra ngoài cùng. "Từ nay về sau em đi đâu, anh cũng sẽ đi theo!"

Tống Sở thấy anh không vui, vội vàng dỗ dành: "Em biết rồi, anh Tiểu Bác, sau này em sẽ không bao giờ rời xa anh."

Nhưng điều cô nghĩ chính là, may mắn cô không có mang theo Tiểu Bác, lỡ như có người cướp đi anh Tiểu Bác của cô thì sao.

"Anh Tiểu Bác, em đi ra ngoài là để mua quà tặng cho anh đó." Tống Sở dỗ dành.

Giang Bác sửng sốt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-312.html.]

Tống Sở mỉm cười, lấy từ trong balo ra đôi giày và chiếc mũ nhỏ mà cô đã mua cho Giang Bác.

"May mà em không làm mất nó. Anh Tiểu Bác, anh thử chúng đi."

Giang Bác kinh ngạc hồi lâu không nhúc nhích, Tống Sở đẩy anh ngồi ở trên giường, sau đó tự tay đổi giày cho anh, Giang Bác theo bản năng phối hợp cùng cô. Sau khi xỏ giày và đội mũ, Tống Sở nhớ tới lời mẹ nói trước đây, anh Tiểu Bác là chàng trai đẹp nhất huyện Bình An.

Giang Bác nhìn đôi giày mới của mình, anh không muốn đứng dậy, lại sờ sờ mũ. "Tại sao em lại tặng những thứ này cho anh?"

"Bởi vì anh đối xử rất tốt với em, em cũng muốn đối tốt với anh, hiện tại em đã có thể làm điều đó." Tống Sở đắc ý nói.

Nghĩ rằng Sở Sở đã suýt bị trở thành con của người khác vì cô mua đồ cho mình, Giang Bác cảm thấy có lỗi, anh lắc đầu, "Không, em không cần tốt với anh."

Tống Sở lắc lắc ngón tay. "Sao lại không cần, nhất định phải cần!"

Giang Bác lỗ tai đỏ bừng, mím môi cười nói.

Thấy anh cười, Tống Sở cuối cùng cũng yên lòng, anh Tiểu Bác cuối cùng cũng vui vẻ trở lại.

Bữa tối cả nhà hâm lại cơm trưa, Mã Lan thương đứa nhỏ, định đút cho Tống Sở ăn.

Tống Sở vội vàng xua tay: "Mẹ, con lớn rồi! Tô Tiểu Hoa còn không muốn đút."

Mã Lan mỉm cười, đột nhiên nghĩ đến vừa rồi bà không có nhìn thấy Tô Tiểu Hoa.

"Đúng rồi, Không thấy Tô Tiểu Hoa của chúng ta đâu nhỉ?"

Tống Sở: "..."

Sau đó, cả gia đình mới nhớ ra rằng một thành viên khác trong gia đình đã mất tích, Giang Bác và Tô Chí Phong khi nghe tin đã rất sợ hãi, nên họ lại không nhớ mang theo con mèo. Sau khi trở về, mọi người đều có tâm tư khác nhau nên cũng không để ý tới.

Cả bốn người bỏ lại bàn cơm chạy vội đi tìm mèo, sợ Tô Tiểu Hoa đói mà ngất đi.

Đối với việc chạy ra ngoài, nó không có gan. Tô Tiêu Hoa rất nhút nhát, nó không dám chạy xung quanh khi gia đình không ở bên.

Đột nhiên, con mèo mạnh mẽ nhảy ra khỏi bức tường ngoài sân.

Hướng nó nhảy ra là khu nhà của nhà họ Lâm bên cạnh.

Và khi nhảy xuống, trong miệng nó vẫn còn ngậm một miếng cá khô, nó ăn xong con cá khô liền kêu meo meo đi về phía Tống Sở.

Loading...