Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 294
Cập nhật lúc: 2024-10-01 22:00:06
Lượt xem: 21
Tống Sở vội vàng ngăn lại, hỏi Lý Tiểu Bảo: "Vì sao vậy, chúng ta không phải họ hàng sao?"
Lý Tiểu Bảo tủi thân nói: "Đều là thân thích, nhưng mà vì sao họ đối xử với em thì rất tốt, còn với anh thì dửng dưng."
Tiểu Ngỗng Đản nói: "Đương nhiên là bởi vì Sở Sở xinh đẹp!"
Lý Tiểu Bảo vẻ ngoài bình thường: "..."
Tống Sở lập tức xua tay. "Ngỗng Đản nói lung tung đấy, đương nhiên không phải là lý do này, người với người khi ở chung là phải tương tác qua lại lẫn nhau, khi anh tới nơi này, có chủ động tìm bọn Ngỗng Đản chơi không?"
Lý Tiểu Bảo xấu hổ mím môi không trả lời.
"Nếu anh muốn làm bạn với mọi người, anh phải chủ động chơi với họ, em và anh Tiểu Bác lần nào cũng chủ động tìm bọn họ để chơi."
Vẻ mặt Giang Bác c.h.ế.t lặng. Anh không có!
Mã Ngỗng Đản gật đầu, thầm nghĩ mỗi khi nhà Sở Sở trở về, không quan tâm là bao lâu không gặp mặt, mỗi lần gặp cô đều chào hỏi bọn họ, bằng lòng chơi cùng bọn họ, cho nên mỗi khi nhìn thấy Sở Sở bọn họ đều cảm thấy rất thân cận.
TBC
Lý Tiểu Bảo không còn lời nào để nói, nó cũng biết bản thân mình đuối lý, nhưng sau đó lại tìm một lý do khác: "Bà nội cũng khen nhà các em tốt, bà khen em là đứa trẻ ngoan ngoãn, bà chưa bao giờ khen anh."
Tống Sở nói. "Đó là bởi vì em đã nói những lời dễ nghe khiến mọi người vui vẻ nha, bình thường công việc của người lớn rất vất vả, chúng ta không thể giúp được gì, chỉ có thể dùng lời nói để làm cho họ vui. Nếu anh làm cho họ vui vẻ, bà nhất định sẽ khen anh. Nếu em khen anh đáng yêu, anh có vui không? Con người có qua có lại, anh không thể muốn bà đối xử tốt với anh trong khi anh một lời cũng không nói, điều đó là sai."
Lý Tiểu Bảo: "..."
Ở phía sau, An Thúy và những đứa trẻ lớn hơn khác vẻ mặt cũng có chút trầm ngâm.
Vốn dĩ trong lòng còn cảm thấy bà ngoại bất công mà trong lòng có chút tủi thân, mà lúc này đây trong lòng lại có chút áy náy.
Có vẻ như từ trước tới nay bản thân bọn họ cũng chưa từng gần gũi với bà ngoại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-294.html.]
Khó trách bà ngoại không thích bọn họ, hóa ra không phải vì bất công, mà là vì bọn họ làm quá ít.
Tống Sở lại dạy bảo Ngỗng Đản: "Anh Ngỗng Đản, mặc dù bọn họ không chủ động tìm anh, nhưng bọn họ là khách, anh là chủ, anh phải tiếp đãi khách, giống như các mợ chiêu đãi mẹ em và mẹ của bọn họ."
Ngỗng Đản chỉ vào đối phương, "Vậy bây giờ tôi mời các người cùng nhau chơi, các người có muốn hay không?"
Lý Tiểu Bảo lúng túng nói: "Được, anh có thể chơi rất nhiều trò chơi, anh còn có thể chơi trốn tìm nữa."
Đối với đám trẻ con, không có gì mà trò chơi không giải quyết được.
Một đám nhỏ rất nhanh liền bắt đầu chơi trốn tìm, ngay cả An Thúy đã mười lăm tuổi cũng tham gia.
Giang Bác cảm thấy mấy điều này thật ấu trĩ và từ chối tham gia, nhưng Tống Sở đã kéo anh trốn vào một chỗ.
"Anh Tiểu Bác, chúng ta phải chơi nha, đây chính là tuổi thơ của chúng ta đó!"
Giang Bác nhớ lại tuổi thơ trống rỗng của hai người họ, im lặng cùng Tống Sở trốn ở đằng sau đống cỏ kho.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn đỏ bừng của Tống Sở, anh thầm nghĩ, thôi quên đi, coi như đền bù cho cô.
Bọn trẻ chơi quên trời đất, đến giờ ăn người lớn còn phải chạy ra xung quanh tìm mới có thể tìm về hơn chục đứa trẻ, một nhóm dài toàn mấy đứa nhỏ, đội hình này có chút chói mắt.
Tống Sở chạy tới, nhìn thấy Lý Tứ Hỷ ôm một cái đùm đứng trước sân gọi bọn họ, lập tức chạy tới. "Bà ngoại, bà vất vả nấu cơm rồi!"
Lý Tứ Hỷ lập tức bật cười, bất cứ ai sau khi hoàn thành công việc được nhớ đến và khen ngợi sẽ cảm thấy trong lòng vui hơn rất nhiều.
Bọn Mã Ngỗng Đản cũng vội vàng bắt chước nói: "Bà đã vất vả rồi ạ."
Ban nãy bọn chúng cũng đã hiểu được rồi
Có quá nhiều người hét lên, nhóm An Thúy và Lý Kim Hoàn cũng không cảm thấy xấu hổ nữa, cùng nhau hét lên.