Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 282

Cập nhật lúc: 2024-10-01 21:56:41
Lượt xem: 7

Chương 282:

Những quyển sách văn học mà cô Tô Văn Lệ đưa cho cô, đã cho cô rất nhiều gợi ý. Sách trước đó cô viết ít nhiều đều mượn tư liệu lịch sử rất nhiều, không phải thuộc về chính cô, bây giờ cô muốn viết ra thứ gì đó thuộc về tư duy của bản thân.

Lần đầu nếm trải cảm giác này, Tống Sở phát hiện bản thân bị thiếu hụt linh cảm.

Giang Bác rất lo lắng Sở Sở không vui, vì thế giữa tuyết lớn đã chạy tới bưu điện, gọi điện thoại cho cô nhỏ Tô Văn Lệ.

"Làm sao mới có thể viết văn tốt ạ."

"Đương nhiên là phải tìm linh cảm."

"Tìm linh cảm như thế nào?"

"Ra ngoài nha, ngồi ở trong nhà đương nhiên không tìm ra linh cảm."

"Cảm ơn." Giang Bác cúp máy, chạy về hướng nhà.

Sau khi về nhà, Giang Bác kéo Tống Sở ra bên ngoài.

Tống Sở rụt cổ: "Anh Tiểu Bác, làm gì vậy, trời lạnh như vậy, rất dễ cảm lạnh nha."

"Tìm linh cảm." Giang Bác nghiêm túc nói.

Tống Sở: "... Làm sao tìm?"

"Anh dẫn em đi ra ngoài." Giang Bác kéo Tống Sở chạy ra ngoài.

Tống Sở lắc đầu: "Nếu có nguy hiểm làm sao xử lý?" Cô cũng biết, vấn đề an toàn của anh Tiểu Bác rất quan trọng. Bình thường ngoài đến trường, trên cơ bản cũng không ra khỏi cửa.

Hiện tại cha mẹ cũng không có ở nhà.

"Không sao đâu, ngay gần đây thôi. Hơn nữa… còn có người bảo vệ, anh có thể cảm giác được, có người đi theo anh, chỉ là người đó không có ác ý."

Mắt Tống Sở sáng lên, lén nhìn xung quanh, tưởng tượng tới võ lâm cao thủ võ nghệ cao cường trong tiểu thuyết.

Nhưng cái gì cũng nhìn không thấy.

Giang Bác nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cô, thở dài, kéo cô đi ra ngoài.

Tới bên ngoài, thích ứng với nhiệt độ rồi, Tống Sở cũng không còn thấy lạnh nữa, ngược lại cảm thấy chơi đùa rất vui. Nhìn thấy trên đường có đám động vật nhỏ do đám nhóc nặn, cô ngạc nhiên vui mừng nói: "Anh Tiểu Bác nhìn kìa, người tuyết nha."

Giang Bác nhìn thoáng qua: "Ấu trĩ."

Tống Sở: "....."

Hai người cũng không đi xa, chỉ đi loạn ở gần cửa, Tống Sở thật sự rất sợ lạnh nên chẳng mấy chốc đã kéo Giang Bác về nhà. Hai người vừa vào trong nhà, Tống Sở đã chạy đến cạnh bếp lò ngồi, trong tay còn cầm một củ khoai lang nóng hổi. "Anh Tiểu Bác, mau tới ăn khoai lang nóng."

Giang Bác bắt chước Tô Chí Phong đeo bao tay lớn vào, đi tới sân học nặn viên.

"Anh Tiểu Bác, anh làm gì vậy?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-282.html.]

"Làm việc." Giang Bác nghiêm túc trả lời.

Tống Sở nghĩ anh lại muốn làm thực nghiệm gì nên cũng không dám quấy rầy, ngồi xổm bên cạnh nhìn.

TBC

Kết quả một lát sau đã nhận ra, Giang Bác đang đắp người tuyết.

Người tuyết hơi nhỏ và đơn giản.

Mắt Tống Sở long lanh, đôi mắt nhìn Giang Bác sáng rực lên.

Giang Bác mím môi: "Anh thử chút."

Tống Sở cảm động, anh Tiểu Bác đối với cô rất tốt. Cô nắm tay Giang Bác kéo lại, tháo bao tay xuống, hà hơi thổi nhiệt vào đôi tay bị đông lạnh đến đỏ lên của anh: "Cảm ơn anh Tiểu Bác."

Mặt Giang Bác hơi nóng lên.

Không khí đang ấm áp, đột nhiên một tiếng thét chói tai truyền đến.

Tống Sở hoảng sợ, nhìn thấy một con mèo từ trên tường nhảy xuống, trên đuôi mèo còn cháy xém đến bốc khói.

Tiếng vừa rồi là của con mèo kia vọng tới.

Nhìn thấy thảm trạng của con mèo, Tống Sở sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.

Vẻ mặt Giang Bác tức giận.

Phía bên ngoài truyền đến tiếng đám trẻ con: "Chạy đâu rồi?"

"Có phải nhảy vào trong sân nhà người ta rồi không?"

"Vẫn là thôi đi, lần trước có người đến đây còn bị công an bắt đi đó."

"Nhưng mèo của chúng ta thì làm sao?"

"Lần sau lại bắt, đợi lát nữa đi bắt con khác, dù sao cũng không chỉ có một con này."

Mấy đứa nhỏ bàn bạc ồn ào.

Tống Sở nghe nói như vậy thì tức giận cực kỳ.

Nghe những lời đó, trong lòng Tống Sở lửa giận hừng hực.

Cô rất muốn mở cửa cãi nhau với những người đó, nhưng cô không quan tâm, con mèo vẫn còn đang kêu gào thảm thiết trong sân, trước mắt vẫn nên nhìn xem con mèo một chút.

"Anh Tiểu Bác, chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Cô muốn nhìn xem con mèo, nhưng trông bộ dáng nó có vẻ sợ cô.

Giang Bác cố gắng nhịn xuống ý định dạy cho đám trẻ kia một bài học, quay sang nhìn con mèo.

Loading...