Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 264
Cập nhật lúc: 2024-09-29 21:23:23
Lượt xem: 15
Chương 264:
Giang Bác gật đầu.
Tống Sở cảm thấy nhẹ nhõm vì sợ những người khác sẽ ép Giang Bác phải đi, khi đó anh sẽ càng cô lập hơn.
Sau khi vấn đề được giải quyết, Mã Lan nhớ đến nhiệm vụ của Xưởng trưởng Cao đã giao cho mình.
Chuyện này đã kéo dài vài ngày nên bà cần có câu trả lời, vì vậy sau khi ăn xong, bà nhanh chóng dọn dẹp bát đĩa và gọi bọn trẻ đi tắm.
Giang Bác mặc quần đùi đen, kết hợp với áo ngắn tay màu trắng, tóc vẫn còn ướt đứng ở phía sau nhìn Tống Sở chải tóc. Mã Lan cười cười, đây vẫn là đứa nhỏ cần phải nhờ bà chăm sóc, dù tính cách khá giống người lớn.
Tống Sở lấy khăn tắm lớn lau tóc cho Giang Bác, anh Tiểu Bác luôn xuề xoà, lần nào tắm xong cũng không lau tóc, ngủ khi tóc ướt thế này sẽ khiến anh đau đầu.
Cô thực sự rất buồn.
Giang Bác ngồi trên chiếc ghế dài nhỏ, để Tống Sở tiện tay chải tóc.
“Mẹ có chuyện gì sao ạ?” Tống Sở vừa lau tóc vừa hỏi.
Mã Lan nói với Giang Bác về tất cả những gì xưởng trưởng nói.
“Mẹ muốn cùng con nói chuyện này, nếu con không thích thì không sao, chúng ta không phải người máy chuyện gì cũng có thể làm.”
Mã Lan cảm thấy con trai mình đã làm được nhiều chuyện, nên cho dù không nhận làm việc này thì cũng không ai nói được gì.
Giang Bác cau mày, nghiêm túc suy nghĩ về sự sắp xếp công việc của mình.
Hiện tại anh đang là cố vấn kỹ thuật của huyện, nhưng anh chỉ làm việc khi anh không bận.
Bây giờ anh muốn giúp Sở Sở viết một cuốn sách, sau khi tan học anh còn phải chuẩn bị tài liệu học tập cho Tô Bảo Cương và những người khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-264.html.]
Khi những công việc đó kết thúc thì sẽ đến lượt công xưởng thép.
“Đợi sau khi con học xong đi, hiện tại con bận lắm không có thời gian, mẹ nói cho ông ấy là sau khi con học xong thì sẽ đến công xưởng.”
Mã Lan nói: “Có thật là con sẽ đến gặp ông ấy không? Con trai, mẹ không muốn con ép buộc chính mình quá đâu.”
Giang Bác gật đầu. “Con muốn làm thêm việc khác để duy trì thu nhập của mình, con không muốn làm phân bón nữa, mùi của nó rất khó chịu.”
Tống Sở nói: “Đúng thế, khắp người anh Tiểu Bác đều có mùi, vất vả lắm.”
Giang Bác cau mày, nếu không phải vì muốn thể hiện cho cô thấy anh sẽ không đụng vào những thứ đó, quá rắc rối!
Mã Lan đau lòng nói: “Con trai, đừng làm việc quá sức. Con rất có năng lực, cho dù con có làm ít hơn thì người khác cũng không nói được gì. Mẹ không muốn con quá vất vả, chỉ cần con vui vẻ là được.”
Tống Sở cũng nói: “Anh Tiểu bác, mẹ yêu anh rất nhiều.”
Giang Bác ân cần tốt bụng. “Con cảm ơn mẹ.”
Anh vẫn yêu cha mẹ của mình. Những người khác đối xử với anh và cô tốt vì nhiều mục đích khác nhau, nhưng chỉ có cha mẹ là không cần họ phải trả ơn.
“Cảm ơn gì chứ, mẹ mới là người nên cảm ơn con, gia đình chúng ta đã trông cậy vào con rất nhiều.” Mã Lan cảm thấy áy náy khi con trai nói ra điều đó, bà cảm thấy rằng mình đã làm quá ít với tư cách một người mẹ.
Vẫn còn quá vô dụng, nếu như bà có thể mạnh mẽ như những nữ anh hùng đang cống hiến tứ phương thì bà đã có thể đưa con trai con gái của mình đi ăn ngon.
Có lẽ Tiểu Bác cũng không phải lao động sớm vì áp lực cuộc sống.
Mã Lan thật sự rất buồn khi nghĩ đến chuyện này, một đứa trẻ chín tuổi đã phải gánh vác gánh nặng gia đình, nếu chuyện này xảy ra ở kiếp trước của bà, nó sẽ trở thành một vấn nạn, bà và Tô Chí Phong sẽ là đối tượng bị lên án của hàng nghìn người.
Trước khi chuẩn bị ngủ, Mã Lan đã tâm sự với Tô Chí Phong về điều này.
TBC
Tô Chí Phong an ủi: “Trước đây tôi cũng đã nghĩ về điều này, nghĩ rằng mình là một người cha vô dụng. Lúc đầu, tôi còn nghĩ phải đến lớp đi dạy nhiều hơn để kiếm tiền nuôi con, kết quả là lương của tôi không tăng chút nào mà bọn trẻ còn kiếm được nhiều tiền hơn.”