Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 263
Cập nhật lúc: 2024-09-29 21:23:09
Lượt xem: 14
Chương 263:
Lãnh đạo Bộ Nông nghiệp nhận được cuộc gọi thì c.h.ế.t lặng.
Làm thế nào mà Tô Giang Bác đang là chuyên gia về phân bón hoá học lại trở thành chuyên gia về nghiên cứu công nghệ rồi.
Những chuyên gia như các ngành đều có rất nhiều tính chất khác nhau.
TBC
Dù tình huống có thế nào đi nữa Bộ Nông nghiệp cũng không thể cạnh tranh lại viện nghiên cứu, bởi vì ngành công nghiệp của đất nước là điều quan trọng nhất bây giờ, sức mạnh của công nghệ mới rất quan trọng.
Vấn đề này cuối cùng đã được giải quyết.
Sở trưởng Cao rất vui mừng, vì vậy ông đã gọi điện cho Huyện trưởng Lữ để thông báo tin tức và hỏi: “Đồng chí Tô Giang Bác hiện giờ sao rồi?”
“Gần đây bận viết sách” Huyện trưởng Lữ nói.
Gần đây trong huyện có rất nhiều việc, vì thế nên ông ta không có thời gian theo sát Tô Giang Bác. Suy cho cùng, cậu nhóc vẫn chỉ là một đứa trẻ, không dễ làm được nhiều điều như vậy.
Sở trưởng Cao: “…” Lại định viết sách à?
“Về vấn đề gì? Tôi biết chuyện trước đây cậu ấy viết bài luận văn rồi, lần này vẫn cùng chủ đề đó à?”
“Hình như là… chủ đề về tư tưởng đạo đức.” Huyện trưởng Lữ biết chuyện này, bởi vì Giang Bác đã tìm ông ta để kiếm tư liệu.
Sở trưởng Cao: “…”
Con người này đúng là có thể phát triển được rất nhiều lĩnh vực, tóc của Sở trưởng Cao đều đã chuyển bạc, sợ rằng Giang Bác học quá nhiều thứ mà bỏ qua lĩnh vực mình giỏi nhất. Đó sẽ là một mất mát lớn.
Huyện trưởng Lữ nói: “Nhân tiện, Sở trưởng Cao, lần này sản xuất phân bón rất tốt, vì vậy chúng tôi muốn khen thưởng cho đồng chí Giang Bác.”
“Cậu ấy nên được khen thưởng, ông không nên đối xử tệ chỉ vì cậu ấy là một đứa trẻ, Nghiên cứu khoa học cũng cần tài trợ đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-263.html.]
Huyện trưởng Lữ cười nói: “Đương nhiên rồi, lần trước tôi chưa hiểu chuyện. Lần này đã hiểu rồi nhưng ý muốn lại không giống nhau, thậm chí tôi còn hỏi ý cậu ấy, cậu ấy muốn động cơ.”
Sở trưởng Cao hỏi. “Cậu ấy muốn động cơ để làm gì?”
“Cậu ấy đã tự mình làm ra ô tô đấy ông còn nhớ không? Động cơ đấy được làm không tốt lắm, nên cậu ấy muốn công xưởng làm lại cái khác, nhưng tạm thời phía trên lại muốn giữ bí mật thành ra tôi đã đồng ý cho cậu ấy một cái mà chúng ta có trên thị trường. Nhưng chúng tôi không thể lấy nó ở đây, không biết ông có thể làm điều đó không.”
Sở trưởng Cao: “…”
Thấy Sở trưởng Cao im lặng, Huyện trưởng Lữ nói tiếp: “Dù sao thì cậu ấy cũng là một đứa trẻ nên ham chơi, tôi nghĩ nên dùng cách này để khuyến khích cậu ấy, khiến cho cậu ấy hứng thú hơn với lĩnh vực này, ông nghĩ có đúng không?”
Sở trưởng Cao nói: “Tôi sẽ yêu cầu công xưởng sản xuất động cơ chế tạo một động cơ riêng cho cậu ấy, ông cho tôi thông số kỹ thuật đi.”
Huyện trưởng Lữ vui mừng khôn xiết: “Sở trưởng Cao, ông đã giúp tôi rất nhiều. Yên tâm đi, nếu bên này Giang Bác có tình hình nghiên cứu nào mới thì tôi sẽ nói lại cho ông.”
Sở trưởng Cao thực sự không tin tưởng vào Huyện trưởng Lữ nữa, ông ta không được việc.
Có lời hứa của Sở trưởng Cao và xử lý được vấn đề của Bộ Nông nghiệp, Huyện trưởng Lữ cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, lập tức nói Thư ký Lý sau khi tan làm liền đi báo tin cho nhà họ Tô, nói rằng vấn đề của Bộ Nông nghiệp đã được giải quyết, động cơ sẽ cung cấp cho gia đình họ sau.
Thư ký Lý nịnh nọt nói: “Ngài đúng là một người lãnh đạo có năng lực.”
Huyện trưởng Lữ cảm động nói: “Nếu không phải vì Tiểu Bác có năng lực thì tôi nói gì cũng vô nghĩa.”
Thư ký Lý cảm thấy lãnh đạo của mình đúng là một người nhạy cảm, đừng nghĩ rằng ông ta là người vô tâm, ông ta thực sự rất khôn ngoan.
Thư ký Lý cảm thấy mình cần nên học hỏi ông ta rất nhiều.
Sau khi tan làm, Thư ký Lý đến nhà họ Tô để báo tin.
Cả Mã Lan và Tô Chí Phong đều cảm thấy nhẹ nhõm và không cần phải lo lắng về chuyện con trai mình xa nhà.
Sau khi cảm ơn Thư ký Lý và tiễn ông ta về, Mã Lan bế đứa nhỏ lên. “Tiểu Bác con đừng lo lắng, những lãnh đạo kia vẫn còn đạo lý.”