Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 253
Cập nhật lúc: 2024-09-29 21:19:13
Lượt xem: 15
Chương 253:
Mã Lan nói: "Huyện trưởng, tin tức này ông chắc chắn chứ?"
"Tôi mới từ nơi đó trở về, lúa mì vụ xuân năng suất là 400 kg một mẫu, sau khi phơi khô có thể hơn 300 kg."
Nghe thấy con số này, Mã Lan rất phấn khích.
TBC
Bà được đại đội Mã Gia nuôi dưỡng, trước kia sản lượng lúa mì vụ xuân của ruộng tự nhiên không cao, một mẫu đất chỉ hơn 100 kg.
Trước đây bà không biết làm ruộng như thế nào, bà chỉ cảm thấy kỳ lạ tại sao sản lượng của ruộng đất trong xã hội hiện tại lại thấp như vậy. Dù sao trong ký ức kiếp trước của bà, ruộng cũng cho rất nhiều lượng thực, cho dù chỉ là nông dân làm ruộng bình thường cũng có thể xách túi to về quê mỗi năm.
Sau này từ từ mới biết, thì ra vì cách làm thiếu khoa học.
Đại đội Mã Gia vẫn áp dụng mô hình canh tác của xã hội cũ, thức ăn dựa vào thời tiết và bón bằng phân, hạt giống cũng là hạt thường thì làm sao có năng suất cao được? Vì vậy, cho dù tất cả mọi người đều làm việc chăm chỉ họ vẫn không đủ ăn.
Tống Sở vui vẻ nói: "Mẹ, 300 kg không phải rất nhiều sao?"
Mã Lan gật đầu, bây giờ năng suất trên mỗi vụ là 300 kg đã rất cao rồi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Sở tràn đầy nụ cười xán lạn, nhìn Giang Bác nói: "Anh Giang Bác, anh đã làm một việc lớn, anh để cho rất nhiều người có thêm miếng ăn, anh thật tốt. Em rất hâm mộ anh đó!"
Khuôn mặt trắng nõn của Giang Bác từ từ đỏ lên, cơm cũng không vội ăn, anh mím môi. "Sau này bọn họ sẽ ăn được nhiều cơm hơn."
Tống Sở vui vẻ gật đầu.
Huyện trưởng Lữ xúc động nói: "Tiểu Bác, lần này cháu thật sự làm được một việc lớn, sau này nếu loại phân bón này mở rộng trên khắp nước, sẽ có càng nhiều người có thể ăn cơm mà không lo hết."
“Mở rộng?” Giang Bác cau mày, “Nó thuộc về huyện Bình An.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-253.html.]
Huyện trưởng Lữ nghĩ rằng Giang Bác không muốn mở rộng ra thế giới bên ngoài nên thuyết phục: "Tiểu Bác, chúng ta đều là người Trung Hoa, và chúng ta ăn thức ăn giống nhau. Những gì cậu làm có thể mang lại lợi ích cho nhiều người hơn, không phải tốt sao"
"Tôi làm vì huyện Bình An để có điều kiện phát triển nó, nếu như quảng bá ra bên ngoài, hiệu quả cũng chỉ có 80% mà thôi."
Huyện trưởng: "..."
Mã Lan cũng hiểu rằng con trai mình là thiết kế phân bón riêng cho huyện Bình An.
Huyện trưởng Lữ trước đây còn cảm động vì Giang Bác có tình yêu thương quê nhà, nhưng bây giờ ông ta không khỏi đau đầu vì tính cách này. Để nuôi sống gia đình bà ngoại, cậu nhóc thực sự chỉ nhắm vào huyện Bình An.
Tô Chí Phong giải thích: "Thực ra, tất cả các loại phân bón hóa học không thể mang lại hiệu quả giống nhau ở bất kỳ nơi nào đâu, thông thường đều như vậy, sự phân bố ở mỗi nơi khác nhau nên hiệu quả sử dụng cũng sẽ khác nhau."
Mã Lan gật đầu. "Đúng vậy, chuyện này không thể tránh khỏi."
Huyện trưởng Lữ chỉ có thể chấp nhận chuyện này, may mắn là vẫn còn 80% tác dụng, chừng đấy cũng không xem là quá tệ. "Huyện chúng ta đang có kế hoạch mở một nhà máy sản xuất phân bón hóa học, nên chúng ta cần sản xuất một lượng lớn phân bón. Ngoài ra, chúng tôi sẽ báo cáo lên trên, đến lúc đó huyện nhất định sẽ thưởng cho Tiểu Bác. Tiểu Bác, cháu có yêu cầu cá nhân nào không?"
Tất nhiên Giang Bác có một yêu cầu, động cơ xe của anh thực sự khiến anh đau đầu. Thời gian duy trì năng lượng quá ít, ngày nào cũng phải mang theo một bao than trong cái thời tiết nóng bức này thật là kinh khủng.
"Cháu cần thay đổi động cơ."
Lại đổi động cơ, Huyện trưởng gãi gãi đầu. "Hình như bên trên nói kỹ thuật đấy phải giữ bí mật."
"Vậy thì hãy sử dụng những gì đã có sẵn." Giang Bác trả lời.
Anh không định chế tạo thêm động cơ mới nữa, cái lần trước làm ra xong cũng không để cho anh sử dụng.
Huyện trưởng Lữ: "... Hay là bác phân cho cháu một chiếc xe riêng nhé? Chiếc xe đấy đặc biệt chỉ cho cháu sử dụng, tài xế cũng chuẩn bị sẵn."