Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 246
Cập nhật lúc: 2024-09-29 21:17:19
Lượt xem: 10
Chương 246:
Mắt Mã Lan lập tức chua xót, cầm tờ giấy, phía dưới chính là một chiếc đồng hồ Hoa Mai.
Bà giơ tay cầm đồng hồ lên, mắt đều mơ hồ, lại nhìn thấy túi xách bên cạnh hộp đồng hồ.
Vừa nhìn là biết đây là kiểu dáng bà yêu thích.
"Đều bắt nạt tôi!" Mã Lan rưng rưng nước mắt nói.
TBC
—-----
Đến khi Mã Lan ra khỏi phòng, Tống Sở và Giang Bác đã dậy từ lâu, hai người còn ra ngoài mua cho bà một cái bánh bao thịt lớn về làm bánh sinh nhật.
Thấy Mã Lan đã dậy, Tống Sở nắm tay Giang Bác, vẻ mặt tươi cười vui vẻ nói: "Mẹ, con và anh Tiểu Bác cùng chúc mừng sinh nhật mẹ, chúc mẹ mãi mãi trẻ trung xinh đẹp."
Mã Lan lau nước mắt: "Cảm ơn, mẹ thật sự rất vui."
Tống Sở toét miệng cười: "Mẹ thích món quà này không, con và anh Tiểu Bác đã mua đấy, con cảm thấy mẹ xinh đẹp như hoa mai trên chiếc đồng hồ đeo tay vậy. Rất hợp với mẹ."
Mã Lan rưng rưng cười: "Rất thích, nhưng chỉ là sinh nhật mà thôi, mua quà đắt tiền như vậy làm gì. Thật lãng phí tiền bạc, mẹ tiếc lắm."
"Mẹ, tiền không quan trọng, quan trọng là mẹ thích và vui vẻ."
Mã Lan giơ cổ tay ra cho bọn họ nhìn, thật lòng nói: "Cảm ơn, mẹ rất thích. Mẹ nhất định sẽ luôn đeo nó, sau này cho dù có đồng hồ tốt hơn cũng không đổi."
Bà muốn đeo nó cả đời!
Tống Sở nói: "Vậy cũng không được mẹ à, sau này chúng con sẽ kiếm nhiều tiền, còn muốn mua cho mẹ chiếc đồng hồ tốt nhất. Mẹ là người mẹ xinh đẹp và tốt nhất trên thế giới, đương nhiên xứng đáng với thứ tốt nhất!"
Mã Lan cảm động, đây là thiên thần nhỏ từ đâu đến.
Tô Chí Phong cũng cúi đầu chịu thua, ông còn muốn lấy lòng vợ, biểu hiện tốt một chút, kết quả những lời tốt đẹp đều bị con gái nói hết.
Quên đi, có mấy lời ngay trước mặt đứa trẻ, không nên nói ra, không được dạy hư bọn trẻ.
Vì vậy thúc giục nói: "Hai đứa các con ăn nhanh lên rồi đi học."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-246.html.]
Tống Sở nuốt từng ngụm cháo lớn, hỏi: "Cha, cha không dạy tiết tự học buổi sáng sao?"
"Hôm nay là ngày đặc biệt, cha nhờ giáo viên khác đứng lớp một lúc, đợi một lúc nữa đưa mẹ con đi làm."
Tống Sở ồ một tiếng, cúi đầu húp cháo.
Mã Lan ngượng ngùng nhìn ông một cái rồi chia nhỏ bánh bao nhân thịt.
Giang Bác liếc nhìn Tô Chí Phong, rồi lại nhìn Mã Lan, luôn cảm thấy hai người này dùng ánh mắt trao đổi gì đó. Anh lại nhìn Sở Sở một chút, kết quả Sở Sở chỉ biết cúi đầu ăn gì, đừng nói ánh mắt, một cái liếc mắt cũng không cho anh.
Cơm nước xong xuôi, hai đứa trẻ lập tức vui vẻ đeo cặp sách đi học.
Tô Chí Phong liếc mắt đưa tình nhìn Mã Lan: "Chúc mừng sinh nhật, Lan Lan."
"Tôi còn tưởng rằng ông quên rồi." Mã Lan ngại ngùng nói.
"Làm sao có thể chứ, quên sinh nhật của bản thân, cũng không thể quên của bà." Tô Chí Phong dịu dàng cười nói. "Đây không phải là muốn cho bà niềm vui bất ngờ sao? Trước đây bà luôn nói tôi không đủ lãng mạn, mấy chuyện này tôi không phải cũng nên học một chút sao?"
Mã Lan đỏ mặt nở nụ cười.
Lúc hai người mới yêu, Tô Chí Phong đúng thật là một người ngây ngốc, thậm chí còn không dám nắm tay.
Bây giờ Tô Chí Phong tự nhiên nắm tay bà: "Tôi đưa bà đi làm, bây giờ còn sớm, chúng ta đi chậm một chút, ngắm nhìn phong cảnh. Không phải bà cũng thích hóng mát sao, chúng ta cùng hóng mát."
"Được." Mã Lan hạnh phúc cười nói.
Ngồi ở yên sau xe đạp, Mã Lan nắm lấy áo Tô Chí Phong, trong lòng cảm thấy vô cùng hạnh phúc: "Cái túi rất đẹp, tôi rất thích."
"Tôi tự chọn đấy." Tô Chí Phong kiêu ngạo nói.
"Có phải là rất đắt không? Sau này ông cũng đừng tiêu tiền bừa bãi như vậy."
"Không sao, mua đồ cho bà, đắt cỡ nào cũng bỏ ra được. Quan trọng là bà thích." Tô Chí Phong cảm thấy mình cũng học được một chút.
Mã Lan nở nụ cười, ai lại không hy vọng người đàn ông của mình tiêu tiền vì mình chứ?
Mặc dù người đàn ông của mình đều đã nộp tất cả tiền lương... Lông mày Mã Lan đột nhiên nhíu lại: "Ông giữ tiền riêng?"